Thật không? Thương Mẫn rất nghi ngờ, sao trong đầu cô không có đoạn ký ức này? Nhưng nhớ lại bức ảnh trên giấy đăng ký kết hôn của mình, cô thật sự hận không thể cho mình mấy tát.

Cô cười xán lạn như thế, thì ai dám tin rằng cô không tự nguyện?

“Cái đó không tính, vì tôi đã uống quá nhiều.” Thương Mẫn giải thích với anh.

Mâu Nghiên cũng rất nghiêm túc trả lời cô: “Chúng ta đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn, cũng động phòng rồi, là vợ chồng danh xứng với thực, cô còn muốn chối cãi cái gì?”

Chuyện này…

Thương Mẫn sửng sốt.

Hình như anh nói cũng có lý… Phi phi phi, có lý gì chứ, đúng là ngụy biện.

“Hơn nữa, rõ ràng tối qua cô rất hưởng thụ mà.” Mâu Nghiên cười xấu xa.

Thương Mẫn nghe anh nói vậy, thì mặt đỏ tía tai, vội vươn tay bịt miệng anh lại, rồi nhìn xung quanh, sợ người khác nghe thấy câu này của anh.

Mâu Nghiên cảm thấy bộ dạng này của cô rất đáng yêu, bụng dưới anh căng cứng, càng áp sát cô hơn.

“Được, cứ xem như tôi thừa nhận sự thật chúng ta đã kết hôn, vậy thì giờ chúng ta mau đi ly hôn.” Giờ Thương Mẫn chỉ muốn tránh xa người đàn ông đáng ghét này.

Mâu Nghiên hơi không vui: “Tại sao tôi phải ly hôn?”

“Bởi vì chúng ta kết hôn trong sự nhầm lẫn, anh đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Đạt Phan, người nắm giữ nhà họ Mâu, nhưng lại cưới một vô danh tiểu tốt như tôi, chẳng lẽ anh không thấy thiệt à?”

Thương Mẫn chọc vào ngực anh, nghiêm túc giảng đạo.

“Tôi không thiệt.” Mâu Nghiên bình tĩnh trả lời.

Hả… Thương Mẫn nghẹn họng.

“Nhưng… nhưng chúng ta không xứng đôi.” Thương Mẫn không nghĩ ra được lý do gì, nên nhanh chóng động não.

“Không xứng chỗ nào?” Mâu Nghiên muốn nghe thử xem cô sẽ bịa ra lý do gì.

“Chỗ nào cũng không xứng!” Thương Mẫn nhíu mày nói: “Đầu tiên không nói đến gia thế, mà chỉ nói về vẻ bề ngoài, anh đẹp trai như thế, lẽ ra phải tìm một người phụ nữ xinh đẹp có vóc dáng nóng bỏng, hơn nữa anh cao như vậy, ít nhất cũng phải 1m85, nhưng tôi chỉ cao có 1m6, nên chiều cao không tương xứng.”

“Cô có chắc là chúng ta không hợp nhau không?” Mâu Nghiên bỗng hỏi ngược lại.

Thương Mẫn sắp tức đến ói máu, người đàn ông này thật sự vô liêm sỉ đến mức làm người khác tức lộn ruột.

“Tôi mặc kệ! Tôi muốn ly hôn, thì anh phải ly hôn!” Nếu không nói được lý lẽ, chẳng lẽ cô lại không thể ầm ĩ? Tốt xấu gì Mâu Nghiên này cũng là tổng giám đốc, nên anh không được đánh phụ nữ.

“Tôi không ly hôn.” Mâu Nghiên từ chối cô rất vô tình.

Thương Mẫn đang định phản bác, thì Trữ Trình bỗng vội vàng đi tới.

“Cậu hai.” Anh ta đi tới bên bể bơi nói: “Cô Mạc Hậu tới rồi.”

Mắt Mâu Nghiên thoáng qua tia lạnh lẽo, hơi thở trên người cũng nhất thời thay đổi.

“Tôi không rảnh.” Anh lạnh lùng đáp.

“Nhưng lúc nãy ông cụ gọi tới, nói nếu anh không không gặp cô Mạc, thì ông ấy sẽ đích thân tới gặp anh.” Trữ Trình hơi khó xử, trước giờ cậu hai không hợp với ba mình, nếu ông ấy thật sự tới đây, có lẽ chuyện của Thương Mẫn sẽ bị lộ tẩy.

Lúc Thương Mẫn bị hai người lạnh lùng gạt qua một bên, chẳng hiểu chuyện gì, thì Mâu Nghiên đã cử động, hai tay anh ôm cô lên, Thương Mẫn chỉ thấy người mình từ từ rời khỏi mặt nước, rồi vững vàng ngồi trên bờ bể bơi.

Cô Mạc Hậu?

Hình như cái tên này hơi quen… Là cô Mạc Hậu xinh đẹp nhất thành phố Nam trong truyền thuyết, cũng chính là người đã có hôn ước với nhà họ Mâu đúng không?

Vậy chẳng phải cô ta là vợ chưa cưới của Mâu Nghiên à?

“Cậu gọi Lê Chuẩn tới dẫn cô ấy đi ăn đi.”

Mâu Nghiên lại trở về dáng dáng vẻ lạnh lùng đó, Thương Mẫn cảm thấy có phải anh bị tâm thần phân liệt không, lúc nãy vẫn còn lưu manh đùa bỡn cô, thế mà giờ đã nhanh chóng lật mặt, trên mặt thiếu điều chưa viết bốn chữ “Ông đây không vui”.

“Tôi tự đi là được.” Thương Mẫn cầm khăn tắm ở dưới sàn lên, rồi khoác lên người, cô không muốn nhóm người đó đi theo cô nữa, tốt nhất là cô phải tìm cơ hội lén lút chuồn đi, chẳng lẽ cô không thể thoát khỏi anh ư?

Cô gần như biến mất khỏi cửa như một làn khói, Mâu Nghiên nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt hơi cưng chiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play