*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thương Mẫn trở về câu lạc bộ, mặc dù Mâu Nghiên đã nói là Lê Chuẩn sẽ dọn dẹp đồ đạc cho cô, nhưng mà cô ở lại trong biệt thự thì cũng chán, liền gọi xe trở về.

Chỉ là xe vừa mới đến cửa câu lạc bộ, Lê Chuẩn đã chờ ở nơi đó.

“Chị dâu” Lê Chuẩn cau mày bước lên phía trước: “Cuối cùng chị cũng đã về rồi”

“Sao vậy? Thương Mẫn cảm thấy sắc mặt của Lê Chuẩn không đúng lầm “Người nhà của chị đến đây, bây giờ đang ở trong phòng khách, cả một nhà người nào cũng như là muốn ăn chị, tôi cũng không dám đi vào đó” Lê Chuẩn nhỏ giọng nói.

Thương Mẫn không cần phải nghĩ cũng biết bọn họ đến đây là vì cái gì, ngày hôm qua Thương Tuyết bị đuổi ra khỏi Đạt Phan, tất nhiên sẽ trở về nhà khóc rống một phen, Thương Mẫn vì để bị không bị ảnh hưởng nên đã cố ý kéo tất cả số liên lạc của người nhà họ Thương vào trong danh sách đen, không ngờ đến là bọn họ lại đến nơi đây tìm cô.

Thấy Thương Mẫn có vẻ khó khăn, Lê Chuẩn đề nghị: “Nếu không thì đế tôi cưỡng ép mời bọn họ ra ngoài”

“Thôi bỏ đi” Thương Mẫn đau đầu: “Anh không hiểu rõ mấy người nhà họ Thương đó đâu, không nhìn thấy tôi thì sẽ tức giận nố tung, bọn họ không thế nào bỏ qua cho tôi được, ngày hôm nay nếu như cậu đuổi bọn họ đi, ngày mai bọn họ lại sẽ làm ầm ï đến Đạt Phan”

“Vậy phải làm sao bây giờ đây?” Lê Chuẩn rối rảm.

“Tôi mượn nhóm anh em áo đen của anh một chút nha” Thương Mẫn nhướng nhướng mày.



là chuyện của gia đình chúng tôi, cậu ta muốn để chúng tôi ở đây đến khi nào hả?”

“Ôn ào cái gì vậy?” Còn chưa thấy người thì đã nghe thấy âm thanh Thương Mẫn nói chuyện, rất nhanh liền có người mở cửa ra giúp cho cô.

Cánh cửa mở ra, hai mươi người mặc áo đen chỉnh tề đi đến, phô trương như thế này, hù dọa người ở bên trong.

Người của nhà họ Thương đồng loạt đứng dậy, mà Thương Mẫn trong cái nhìn chăm chú của bọn họ ung dung bước vào trong.

“Cô có ý gì hả?” Thương Liên Thành nhìn mấy người áo đen này, hỏi Thương Mẫn “Không có ý gì hết” Thương Mẫn cười cười, chọn một vị trí thoải mái ngồi xuống: “Có kinh nghiệm lần trước, vì để đảm bảo cho sự an toàn của bản thân tôi và cũng để đề phòng các người phát bệnh đổ lên trên đầu tôi, tôi cũng chỉ có chút biện pháp nhỏ thôi”

Thương Mẫn nói xong lại ra dấu ngón tay nhỏ xíu.

“Ha, bây giờ cô ở ngoài đã trèo lên cành cây cao cho nên khi dễ người nhà r Thương Chu Điệp bị tức đến nổi râu cũng muốn thẳng ra.

“Ai cũng đừng có nói với tôi người nhà làm gì, có phải là người nhà hay không trong lòng của các người đều hiểu rõ, chuyện xưa nhắc lại cũng chẳng có ý nghĩa” Thương Mẫn vươn tay ra, nhân viên phục vụ ở bên cạnh bưng một ly trà đến cho cô, cô vô cùng ra vẻ thưởng thức mà uống một ngụm, chép chép miệng.

“Có chuyện cứ nói, tất cả mọi người đều là người bận rộn, tôi cũng không có thời gian ở đây nhìn các người diễn vở kịch gia đình”

Người nhà họ Thương nhìn nhau, cuối cùng Triệu Nhã Liên bước lên phía trước.

“Mẫn, thật ra thì mọi người đến đây cũng không phải là bởi vì chuyện khác, chính là ngày hôm qua… chuyện của Tuyết nhà chúng ta, cháu nhìn xem chuyện này có phải là có hiếu lầm gì đó rồi không?” Kể từ lần trước vô duyên vô cớ bị đánh một trận tơi bời, Triệu Nhã Liên ở trước mặt của Thương Mẫn đã trở nên mềm mỏng hơn một chút.

Ai cũng biết chuyện này chắc chản là do Thương Mẫn đã sai người đi làm, nhưng mà người ra tay lại vô cùng gọn gàng, một chứt manh mối cũng không đế lại, cho dù Triệu Nhã Liên có muốn kiện cũng không có chứng cứ, chỉ có thể ngậm bồ hòn.

“Hiểu lâm? Hiểu lâm cái gì vậy?” Thương Mẫn ra vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẽ là hiểu lầm em gái tốt của tôi ăn cắp tác phẩm của tôi hả?”

“Thương Mẫn, cô đừng có phách lối!” Thương Tuyết muốn xông lên đánh nhau với cô một trận, nhưng mà Triệu Nhã Liên lại giữ chặt cô ta lại “Mẫn, em gái của con vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện, việc này là do con bé làm không đàng hoàng, đúng là mọi người đã sai, ngày hôm nay mọi người đến đây cũng là cố ý đến đây nhận sai, tốt xấu gì cũng là người một nhà, cháu đừng làm chuyện này quá tuyệt tình. Con bé chỉ mới có hai mươi mốt tuổi mà thôi, sau này vẫn còn có tiền đồ tốt đẹp, cũng không thể bị hủy hoại như vậy được” Triệu Nhã Liên hạ thấp giọng.

Thiếu chút nữa Thương Mẫn đã phun nước trà ở trong miệng ra ngoài.

Thương Tuyết còn nhỏ hả?

“Hả?” Thương Mẫn cố gắng đè nén cảm xú tôi làm như thế nào?”

“Chuyện này..” Triệu Nhã Liên muốn nói rồi lại thôi, nhìn về phía Thương Liên Thành.

“Vậy di nói thử xem các người muốn Thương Liên Thành bước lên phía trước một bước: “Cô tổ chức một buổi họp báo làm sáng tỏ chuyện ngày hôm qua chỉ là hiếu lầm, tác phẩm đó chính là của Tuyết, cô là chị có tài năng hơn so với em gái cô, tặng cho con bé một bản thảo thiết kế thì có như thế nào hả? Giữa chị em với nhau, có chuyện gì cần phải tính toán chỉ li như vậy”

“Mở họp báo hả?” Thương Mẫn cảm thấy có phải là mình đã nghe lâm rồi không chứ: “Ông muốn tôi thừa nhận ở trước mặt của mọi người rằng tôi mới chính là kẻ ăn cắp tác phẩm hả?”

Cô biết là từ nhỏ đến lớn người ba này đã thiên vị Thương Tuyết, nhưng mà cô.

cũng không ngờ tới ông ta lại hồ đồ đến tình trạng như vậy.

“Ông Thương, sự trong sạch của Thương Tuyết chính là trong sạch, sự trong sạch của tôi không đáng giá để nhắc tới hả?”

“Cô với Tuyết không giống nhau!” Chu Thảo Yến lên tiếng nói một câu: “Bây giờ cô đã leo lên giường của đàn ông có tiền, cho dù cô không đi làm thì người đó cũng có thế.

nuôi cô cả một đời, đại khái cô có thể tiêu dao tự tại trong câu lạc bộ này cả một đời.

Nhưng Tuyết, con bé là toàn bộ hi vọng của nhà họ Thương chúng tôi, cô đã làm hại con bé không thế gả vào nhà họ Du, còn hủy hoại đi sự nghiệp của con bé nữa hả?”

Thương Mẫn bị lời nói kích thích của Chu Thảo Yến làm tê cả da đầu: “Bà nội của tôi ơi, có phải là bà già rồi nên hồ đồ không hả, rõ ràng trước khi Thương Tuyết hãm hại tôi đã không thể bước chân vào nhà họ Du rồi, trước đó cô ta đã nghỉ hết mọi cách để hủy hoại sự nghiệp của tôi, tôi làm tất cả chuyện này cũng chỉ là phòng vệ bản thân bình thường mà thôi. Một đoạn thời gian không gặp nhau, bản lĩnh đổi trắng thay đen của các.

người đã cao thêm một bậc rồi đó”

“Cô nhìn cô đi, cô đây là có thái độ gì vậy hả?” Chu Thảo Yến chỉ vào Thương Mẫn, một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Thương Mẫn để ly trà xuống, hai tay khoanh trước ngực, nụ cười ở trên mặt như có như không, “Mẫn, cháu đừng giận mà” Triệu Nhã Liên vội vàng trấn an: “Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của dị, là dì đã không dạy dỗ tốt Tuyết, cháu có gì thì cứ trút giận vào dì đi”

“Mẹ ơi!” Thương Tuyết chảy cả nước mắt: “Không cần phải cầu xin cô ta đâu, dù sao thì con gái của mẹ đã bị hủy hoại không còn gì rồi, người giống như cô ta không có.

lương tâm”

Thương Mẫn quay đầu nhìn sang.

Cảnh tượng mẹ hiền từ con hiếu thảo, làm như cô là người xấu, đã như vậy thì.

Vậy không bằng cứ xấu thêm đi “Quỳ xuống” Cô thờ ơ phun ra hai chữ.

“Cái gì?” Thương Liên Thành và Thương Tuyết đều kinh ngạc.

“Dì Triệu, không phải là dì đã nói nếu như tôi có tức giận thì cứ trút lên người của đì à? Bây giờ tôi muốn dì quỳ xuống cho tôi” Thương Mẫn lặp lại một lần nữa.

“Cô lẽ nào lại làm như vậy!” Thương Liên Thành tức giận đến đỏ bừng cả mặt: “Đứa con gái bất hiếu này, cô là con gái lớn, cô lại kêu bà ấy quỳ với cô, cô không sợ bị sét đánh hả?”

“Ông nhìn tôi giống như là sợ bị sét đánh lắm hả?” Thương Mẫn trừng mắt nhìn ông ta: “Ở trong mắt của các người tôi đã làm phản từ lâu lắm rồi, vì thiên lý bất dung, nếu như chuyện xấu đều là do tôi làm, vậy thì nhiều thêm một chuyện có làm sao đâu chứ?”

Cô nhìn về phía hai mẹ con Triệu Nhã Liên, lông mày nhướng lên.

Triệu Nhã Liên năm chặt lấy tay Thương Tuyết, ánh mắt của hai người oán hận.

muốn phanh thay Thương Mẫn ra ngàn mảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play