CHƯƠNG 547

“Ăn nhiều một chút đi.”

Thương Mẫn chỉ có thể xấu hổ nở nụ cười, không ngừng gắp thức ăn bỏ vào trong chén cho Đồng Tiên.

“Cô không nói lời nào là có chuyện gì vậy hả, uổng công lúc trước tôi móc tim móc phổi giúp cô như thế.” Đồng Tiên bày ra một bộ dạng tức giận và thất vọng nặng nề, vì để có thể tranh thủ chút thời gian riêng tư cho Trữ Trình, cô ta cũng không thèm đếm xỉa.

“Chị đối xử tốt với tôi, tôi đều ghi tạc ở trong lòng, tuyệt đối không dám quên. Nhưng mà tôi với Mâu Nghiên đã sắp không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi, chị vẫn nên chuẩn bị đi nịnh bà chủ đời tiếp theo đi.”

“Có chuyện gì thế, hai người thật sự cãi nhau đến nỗi ly hôn hả? Tôi không tin đâu, Cậu hai yêu cô như thế, có thể buông bỏ được cô chắc.”

Sau khi ở bên cạnh Trữ Trình, Đồng Tiên nghe thấy khá nhiều tin đồn về Thương Mẫn và Mâu Nghiên.

“Ngày hôm qua, anh ấy đến đây tìm tôi ký vào đơn ly hôn.”

Đồng Tiên mở to mắt ra, mắt lóe lên ánh sáng nhiều chuyện: “Hai người làm thiệt đó hả, lĩnh chứng chưa?”

“Anh ấy cũng đừng có nghĩ, đơn ly hôn đã bị tôi đốt rồi.”

“Làm tốt lắm, tuyệt đối không thể tùy tiện bỏ qua cho anh ta được, có cần gì thì cứ tìm tôi bất cứ lúc nào, sau khi tôi về nhà, tôi sẽ nghĩ biện pháp xúi giục Trữ Trình đầu quân cho cô.”

“Cảm ơn chị, tôi vẫn muốn biết rốt cục là Mâu Nghiên bị cái gì, biết nguyên nhân rồi thì tôi mới có thể kê đúng thuốc, tôi không muốn con của tôi vừa mới sinh ra là đã không có ba.”

Nói đến phần sau, Thương Mẫn có chút thương cảm sờ vào cái bụng bằng phẳng của mình, nhịn không được mà cảm thấy có lỗi với đứa bé.

“Cô cứ yên tâm đợi đi, chúng ta có nhiều người như vậy, còn không thể điều tra một mình Cậu hai được à.”

Trong mắt của Đồng Tiên là vẻ bướng bỉnh, không giải quyết chuyện của Thương Mẫn và Cậu hai cho rõ ràng, Trữ Trình nhà cô ta đừng nghĩ có một cuộc sống yên ổn.

Hai ngày sau lại đến thời gian đi khám thai, lúc cầm báo cáo khám thai, Thương Mẫn lặng lẽ đưa viên thuốc khi trước cô nhìn thấy ở ban công cho một bác sĩ được xem như có mối quan hệ không tệ.

“Làm phiền bác sĩ điều tra giúp tôi, đây là thuốc gì vậy?”

Bác sĩ không nhận viên thuốc mà cô đưa qua: “Cô Thương, cái này… không phù hợp với quy định.”

Thương Mẫn lo lắng giải thích: “Gần đây trạng thái của một người bạn của tôi không tốt cho lắm, có thể làm phiền bác sĩ giúp tôi xem một chút được không, nếu như anh ấy bị bệnh, chúng tôi có thể nhanh chóng khuyên anh ấy đi chữa trị.”

“Vậy thì để tôi thử một chút.”

Xuất phát từ lòng nhân ái đối với bệnh nhân không biết mặt, cuối cùng, bác sĩ vẫn thỏa hiệp.

“Cảm ơn bác sĩ, sau khi điều tra ra tác dụng của viên thuốc này, hi vọng là bác sĩ nhanh chóng nói cho tôi biết.”

Bác sĩ gật đầu, bỏ viên thuốc của cô vào trong một cái hộp nhỏ rồi đặt vào trong ngăn kéo, Thương Mẫn liên tục nói lời cảm ơn, rồi sau đó mới đi khỏi.

“Sức khỏe của cô như thế nào rồi?” Thương Mẫn vừa mới bước ra, Bạch Chấp liền quan tâm hỏi.

Thương Mẫn cười cười nhìn anh ta, trong khoảng thời gian này, Bạch Chấp càng ngày càng quan tâm đứa nhỏ, ai không biết còn tưởng rằng anh ta thật sự là ba của đứa nhỏ.

Thương Mẫn sờ vào cái bụng vẫn còn bằng phẳng như cũ, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc: “Đứa nhỏ phát triển rất tốt.”

Hai lần khám thai rất thuận lợi, bác sĩ nói các chỉ tiêu của đứa nhỏ và cô đều rất bình thường, nhưng mà cô sờ vào vùng bụng dưới vẫn còn bằng như trước kia, vẫn là không nhịn được mà nghi hoặc một chút, đứa nhỏ hơn ba tháng, tại sao lại không sờ ra cái gì vậy chứ, phát triển đi đâu rồi?

Thương Mẫn suy nghĩ có hơi thất phần, bất tri bất giác, hai người đã đi đến bên cạnh cầu thang, cô theo thói quen bước lên phía trước một bước.

Đột nhiên lại bước hụt, trong nháy mắt, thân thể của Thương Mẫn mất thăng bằng, cả người lung lay ngã qua một bên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play