CHƯƠNG 513
“Bằng chứng là thật. Đây là video trong camera giám sát của bệnh viện thị trấn.” Sau khi kiểm tra và đối chiếu qua bằng chứng mà họ cung cấp, cảnh sát hơi lúng túng giải thích: “Xin lỗi cô Thương, lần trước chúng tôi đến, camera bên đó nảy sinh sự cố, bác sĩ và y tá hôm đó cũng vừa lúc đổi ca, bước đầu không thể điều tra ra sự thật nên đã gây rắc rối cho hai người, rất xin lỗi.”
“Tôi hiểu mà, chúng tôi cũng từng tìm đến bệnh viện đó.”
Khóe miệng Thương Mẫn nhếch lên một nụ cười gượng gạo. Đối thủ lần này làm gần như không hề có bất kỳ sai sót nào, nếu không có Mâu Nghiên, cô không biết còn phải đợi bao lâu mới có thể rửa sạch tội danh trên người.
Hai cảnh sát bất đắc dĩ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt họ sắc bén nhìn chằm chằm vào Lưu Diễm Phương đang bị vệ sĩ khống chế: “Lưu Diễm Phương, các bác sĩ và y tá trong bệnh viện và hồ sơ bệnh án của bệnh viện đều có thể chứng minh vết thương trên người mẹ cô, Lý Mai Hoa có từ trước khi gặp phải xe của cô Thương.”
Lưu Diễm Phương còn chưa kịp phản bác lại, cảnh sát lại nói tiếp: “Chúng tôi đã tìm được nhân chứng tận mắt chứng kiến vụ tai nạn xe hơi của Lý Mai Hoa. Người đụng phải mẹ cô, Lý Mai Hoa chính là chồng cô, Trần Chí Viễn. Hai người từ chối việc chữa trị cho mẹ mình, còn mưu toan hãm hại cô Thương. Các người ngụy tạo chứng cứ, đe dọa tống tiền, đã cấu thành tội. Đi cùng chúng tôi một chuyến!”
Chiếc còng tay lạnh lẽo thoáng qua, Lưu Diễm Phương hoàn toàn luống cuống, cô ta nhìn về hướng Thương Mẫn với ánh mắt khẩn cầu, giọng nói khàn khàn cầu xin: “Cô Thương, cầu xin cô tha cho chúng tôi lần này. Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý. Mẹ tôi bị xe đụng, tôi không có tiền, tôi không muốn trơ mắt nhìn mẹ mình chờ chết. Có người nói để mẹ tôi đợi trên đường là có thể lấy tiền cho chúng tôi chữa bệnh. Chúng tôi nhất thời hồ đồ mới bị lừa.”
Cơ thể gầy yếu của Lưu Diễm Phương khẽ run lên, đầu tóc đã bạc đi một nửa khô héo, xác xơ, xõa xuống che khuất hơn nửa khuôn mặt; dáng vẻ thê thảm, đáng thương đó khác hẳn với người phụ nữ miệng đầy lời lẽ thô tục, luôn mồm phải bắt Thương Mẫn ngồi tù của trước đây.
Thương Mẫn quay mặt đi, không muốn nhìn cô ta.
Lưu Diễm Phương của hiện tại rất đáng thương, nhưng những chuyện xấu xa mà cô ta đã làm trước kia cũng chân thật, rõ ràng và không bao giờ có thể xóa bỏ được.
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của chị, có điều tôi sẽ không tha thứ cho những tổn hại mà chị đã gây ra cho tôi. Còn về việc trừng phạt chị như thế nào, đó là việc của cảnh sát.”
“Mày… Sao mày lại ác độc như vậy! Tao cũng đã xin lỗi, mày còn muốn thế nào?”
Hai mắt Lưu Diễm Phương đỏ rực đầy dữ tợn, nhìn thẳng vào Thương Mẫn, Thương Mẫn theo bản năng che chở bụng mình và lùi về sau một bước.
Bạch Chấp ngăng ở phía trước Thương Mẫn, vẫn thờ ơ.
Mâu Khải vẫn đang ngồi bên cạnh Thương Mẫn hơi cau mày, quay đầu nhìn về phía hai cảnh sát: “Làm phiền các anh rồi.”
“Chúng tôi trở về sẽ lập tức xử lý.”
Thương Mẫn bất lực thở dài, nhìn bóng lưng cảnh sát, nói với Bạch Chấp: “Bây giờ hẳn cũng ổn thỏa rồi, anh đi đăng một bài để đăng tải sự thật về vấn đề.”
Thương Mẫn nghĩ đến vụ quấy rối trên mạng mà cô gặp phải trong những ngày qua thì đau đầu, cô đã chán ngấy cuộc sống trốn chui trốn nhủi vì sợ hãi này rồi.
“Ừ.” Bạch Chấp gật đầu.
“Với cả mấy nhà truyền thông châm dầu vào lửa.” Ánh mắt Thương Mẫn đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Nếu họ đã thích biên soạn lung tung như vậy, vậy thì cứ làm cho mọi chuyện trở nên lớn hơn.”
“Ý em là…” Mâu Khải hứng thú hỏi khi nghe cô nói.
Thương Mẫn nhìn Bạch Chấp và mỉm cười.