CHƯƠNG 474

Anh không làm được… anh không thể tàn nhẫn với Thương Mẫn như vậy, tổn thương cô so với tổn thương chính mình còn khó chịu hơn.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Người ở bên ngoài đã chuẩn bị nghênh tiếp Mâu Nghiên xong xuôi, nhưng vừa nhìn thấy một màn trong thang máy, ai nấy đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Cậu hai Mâu của bọn họ ôm ấp với một người phụ nữ?

Đây chính là chuyện từ trước tới giờ chưa từng xảy ra.

Mâu Nghiên ho nhẹ một tiếng, Thương Mẫn phục hồi tinh thần. Cô xoay người, nhìn thấy người bên ngoài xếp thành hàng đón tiếp anh thì lại càng hoảng sợ, trên mặt lập tức đỏ ửng.

Chuyện gì xảy ra vậy? Nhiều người như vậy, mặt mũi của cô sắp mất sạch rồi.

Cô trốn ở phía sau Mâu Nghiên, Mâu Nghiên nghiêng đầu nhìn cô, nắm lấy tay cô.

“Hội nghị chậm lại nửa giờ.” Mâu Nghiên bỏ lại một câu như vậy, sau đó mang theo Thương Mẫn đi đến phòng làm việc của mình.

Đây là lần đầu tiên Thương Mẫn đến phòng làm việc của Mâu Nghiên. Tổng giám đốc của Đạt Phan làm việc ở tầng cao nhất tòa nhà, vừa đẩy cửa ra, đập vào mắt là cửa sổ sát đất rộng mở sáng sủa.

Gần đây mưa xuân liên miên, bên ngoài bao phủ một tầng mây mù thật mỏng, rất giống đang ở tiên cảnh.

Vừa vào cửa, Mâu Nghiên đã buông lỏng tay cô ra, khôi phục dáng vẻ lãnh đạm.

“Nơi này là công ty, ai cho em tới?” Giọng nói của Mâu Nghiên không bình tĩnh lắm: “Trước khi anh tuyên bố quan hệ với em, ở chỗ này, anh là ông chủ, mà em chỉ là một thực tập sinh mà thôi.”

Thương Mẫn tủi thân cúi đầu, cô túm góc áo, không biết nên trả lời thế nào.

“Xin lỗi.” Thái độ của Thương Mẫn hèn mọn: “Em quá nóng nảy.”

“Mấy ngày nay anh không liên lạc với em, em thực sự rất lo lắng…”

“Lo lắng cái gì?” Mâu Nghiên híp mắt: “Anh thấy em rất thoải mái, có Bạch Chấp chạy theo, còn có thời gian đến dinh thự lưng chừng núi tâm sự nói chuyện phiếm, rất vui vẻ.”

Thương Mẫn len lén liếc nhìn Mâu Nghiên, thấy anh tức giận thì chau mày lại, cô từ từ đi đến bên canh anh… “Là bởi vì chuyện người kia ăn vạ.” Cô giải thích: “Cuối cùng em phải làm chút gì đó chứ. Anh không biết đâu, Lưu Diễm Phương kia cũng không phải đến để lừa tiền, cô ta muốn khiến em và Bạch Chấp đi ngồi tù. Aiz, em nhất định không thể để cô ta vu oan cho em.”

Mâu Nghiên ngồi xuống trên ghế salon, kéo kéo cà vạt nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc.

Thương Mẫn ngồi xuống bên cạnh anh, lại duỗi tay nắm lấy tay của Mâu Nghiên.

“Anh đừng giận nữa. Em bảo đảm, chờ khi vụ án này kết thúc, em nhất định sẽ phân rõ quan hệ cùng với cậu Khải.”

Mâu Nghiên dùng dư quang nhìn chằm chằm vào cái tay kia của cô, rõ ràng trong lòng rất muốn rút tay ra, thế nhưng thân thể lại như bị người khác điều khiển vậy, không chịu nhúc nhích.

Đã bao lâu rồi anh không chạm vào cô?

Ngay cả anh cũng không nhớ rõ.

Anh không muốn để cho Thương Mẫn không bỏ xuống được, liên tục đẩy cô đẩy ra. Thế nhưng, hậu quả làm như thế là Thương Mẫn càng ngày càng kiên nhẫn, mà anh thì càng ngày càng thống khổ.

“Anh biết em đang suy nghĩ cái gì.” Mâu Nghiên tức giận: “Nhưng cũng chỉ để bảo toàn chính mình mà thôi.”

“Đương nhiên.” Thương Mẫn không phản bác: “Là anh công bố quan hệ của chúng ta trước, em cũng vì anh nên mới bị nhằm vào, tất nhiên em phải tới tìm anh rồi.”

Thương Mẫn nở nụ cười: “Hơn nữa, em dựa vào chồng của em bảo toàn em thì có gì sai?”

Mâu Nghiên lại trầm mặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play