CHƯƠNG 471

Đạt Phan trở lại ngày tháng làm việc.

Dù cuộc sống có bộn bề bao nhiêu thì công việc vẫn phải tiếp tục.

Thương Mẫn thu dọn đồ đạc và đến công ty sớm, nhưng vừa đến cửa công ty đã nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của mọi người.

Những người nhìn thấy cô rối rít thì thầm với nhau, không biết đang nói về điều gì.

Thương Mẫn cũng biết bản đưa tin năm trước đã gây xôn xao cả thành phố Nam, hẳn là giờ này mọi người đều biết về mối quan hệ của cô với Mâu Nghiên.

Sau khi trở lại phòng làm việc quen thuộc, Thương Mẫn ngồi vào vị trí của mình, vừa ngồi xuống thì tình cờ thấy Lưu Tử Vi tới thu dọn đồ đạc và rời khỏi công việc.

Đã hơn nửa tháng không gặp, Lưu Tử Vi đã gầy đi rất nhiều, nhìn thấy Thương Mẫn, cô ta dường như căm tức đến răng ngứa ngáy, liền lập tức xông tới.

“Thương Mẫn, chắc là do cô làm rồi!”

Thương Mẫn không hiểu ra làm sao: “Tôi đã làm gì rồi?”

“Là cô đã khiến tất cả các công ty thiết kế ở thành phố Nam không nhận tôi! Chặn đứt mọi đường lui của tôi!”

Thương Mẫn thở dài.

Chuyện của cô chất một đống, cô chưa từng ngừng nghỉ từ khi trở về từ Milan. Cô nào có vô vị đi nhằm vào cô ta như vậy?

“Tôi không có…”

“Ngoài cô ra còn có thể là ai?” Lưu Tử Vi điên cuồng: “Thương Mẫn, cô đừng tưởng rằng mình bấu víu được vào cậu hai Mâu là ghê gớm lắm. Cô tưởng mình là cái thá gì, nếu không phải dựa vào chút kỹ năng trên giường, cô chẳng là gì cả?”

Tiếng ồn ào ở đây thu hút rất nhiều người vây xem, Thương Mẫn thở dài một hơi, thực sự là mệt tranh cãi với cô ta.

“Tùy cô nghĩ thế nào.”

“Cô đợi đó cho tôi!” Lưu Tử Vi chỉ vào cô, cắn răng nghiến lợi.

“Làm gì vậy?” Giọng Đồng Tiên vang lên ở cửa, giải tán đám người vây xem.

“Ngày đầu đi làm đã tranh cãi ầm ĩ, không muốn khởi đầu năm mới thuận lợi nữa phải không?”

Mọi người giải tán như chim muông, Đồng Tiên đi tới, khoanh tay trước ngực, nhìn về phía Lưu Tử Vi: “Chuyện của cô là do tôi sắp xếp, sao hả?”

Lưu Tử Vi không thể tin được: “Giám đốc Đồng, tôi và chị không thù không oán. Tại sao chị lại đối xử với tôi như vậy?”

“Không thù không oán?” Đồng Tiên cười khẩy: “Là một nhà thiết kế, không nghĩ đến việc cố gắng giành lấy vinh dự làm vẻ vang cho công ty, ngày ngày làm bạn với sói nghĩ đến việc bày kế hãm hại người khác. Sao hả? Cung đấu chắc?”

“Tôi không có…” Lưu Tử Vi còn muốn ngụy biện.

“Cô có hay không nhiều cặp mắt ở Milan thấy rõ ràng như vậy!” Đồng Tiên trở nên nghiêm túc: “Ban đầu khi cô làm hẳn là đã dự đoán được, một người mưu hại đồng nghiệp, sẽ không một công ty nào dám dùng cô!”

“Thương Mẫn không kiện cô cố ý gây thương tích đã là tha cho cô một đường rồi. Nếu cô còn muốn gây chuyện vậy thì dứt khoát đừng nghĩ tới việc sống tốt, tống cô vào tù thì mọi việc trót lọt.”

“Giám đốc Đồng.” Cuối cùng, Lưu Tử Vi cũng không muốn lưới rách cá chết. Công việc đã không còn, nếu còn lưu lại bản án, cả đời này của cô ta sẽ bị hủy hoàn toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play