CHƯƠNG 468

“Đây là thông tin chúng tôi đã thu thập được.” Thương Mẫn đưa thông tin cho Tiêu Song: “Chúng tôi đã cố ý đến nhà của Trần Chí Viễn. Hàng xóm nói rằng Trần Chí Viễn có khuynh hướng bạo lực gia đình, thường xuyên đánh đập, mắng chửi mẹ vợ Lý Mai Hoa. Lưu Diễm Phương cũng là một người cay nghiệt xấu tính, không tốt với người mẹ này lắm. “

“Vì vậy, tôi nghi ngờ rằng vết thương trên người của Lý Mai Hoa là do Trần Chí Viễn tạo thành. Nhưng tạm thời tôi vẫn không hiểu vì sao bà ta lại xuất hiện trước xe của chúng tôi.”

Mâu Khải nhặt tài liệu của Thương Mẫn lên, xem xét nó một cách cẩn thận.

“Mặc dù những thứ này có thể giúp vụ án tiến triển được một ít, nhưng chúng không thể được dùng làm bằng chứng kháng nghị.” Tiêu Song nói rành mạch: “Tuy nhiên, cô yên tâm đi, cô Thương, tôi sẽ cố gắng phân xử đúng sai để sự thật luôn luôn được đưa ra ánh sáng.”

Thương Mẫn gật đầu.

Tiêu Song làm bản ghi chép chi tiết, cùng mấy người bàn bạc biện pháp đối phó, chẳng mấy chốc đã qua mấy tiếng đồng hồ.

“Cũng đã đến giờ ăn rồi, đi ăn cơm trước thôi.” Mâu Khải kết thúc cuộc trò chuyện, Tiêu Song đẩy xe lăn qua, đỡ Mâu Khải ngồi xuống.

Thương Mẫn và Mâu Khải đang nói chuyện, đi ra sân, mới vừa đi ra khỏi cửa thì đụng phải một người phụ nữ đang từ bên trong đi ra.

“Trợ lý Chu?” Thương Mẫn ngạc nhiên.

Từ lần trước ở Milan, sau khi Chu Lâm chống đối Mạc Hậu thì cô đã lâu lắm rồi vẫn chưa thấy Chu Lâm.

Lúc đầu trên mạt Chu Lâm còn vui vẻ nở nụ cười, sau khi nhìn thấy Thương Mẫn thì sắc mặt của cô ta đột nhiên thay đổi, ánh mắt lạnh lùng.

“Cậu Khải.” Chu Lâm cung kính chào hỏi với Mâu Khải: “Cơm chiều đã chuẩn bị ổn thỏa hết rồi.”

“Ùm.” Mâu Khải lên tiếng.

Trong cái chớp mắt đó, Thương Mẫn cảm thấy không khí có hơi xấu hổ.

Tuy rằng Chu Lâm từng là trợ lý của Mạc Hậu nhưng rốt cuộc cô ta vẫn là người của Mâu Khải, một người phụ nữ luôn hết lòng làm việc cho Mâu Khải thì nhất định là có chút tình cảm với anh ta.

Nhưng mà, làm sao cô lại mơ hồ cảm thấy Chu Lâm có chút thù địch… Với cô nhỉ?/ Khi đến nhà ăn, người phục vụ mang đồ ăn lên, cơ bản là những món mà Thương Mẫn yêu thích, Chu Lâm kiểm tra thực đơn và đặt một số món chay trước mặt Mâu Khải, im lặng không lên tiếng.

“Cậu Khải, anh không thích ăn thịt sao?” Thương Mẫn gắp một cái đùi gà hỏi.

“Gần đây còn đang phục hồi chức năng nên có chút kiêng kị dầu mỡ, chỉ ăn mấy món nhẹ.” Mâu Khải quay lại, vươn tay đặt một phần thịt sườn trước mặt cô: “Là đồ ăn được đầu bếp hàng đầu trong nước làm đó, em thử xem mùi vị có được không.”

“Cậu Khải, tôi xin lui trước.” Chu Lâm cắt ngang.

Thương Mẫn nhìn Chu Lâm đi ra ngoài, Tiêu Song cũng đi theo cô, rời khỏi nhà ăn, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Thực ra lần này em tới, tôi muốn cho hai ta cơ hội tìm hiểu nhau nhiền hơn.” Mâu Khải nói.

“Biết lâu như vậy, có lẽ ngay cả tài sản của tôi là gì em cũng không biết được.”

“Tôi thực sự không biết mà.” Thương Mẫn trả lời: “Nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của tôi”.

“Có phải không ngờ hay không, chỉ là một đứa con nuôi, vậy mà cũng có thể có sản nghiệp lớn như vậy?”

Thương Mẫn chợt dừng đũa.

Thật ra không phải vì anh là con nuôi của nhà họ Mâu hay không, mà là Mâu Khải cho cô cảm giác quá mức dịu dàng nên cô chưa từng nghĩ tới dáng vẻ sát phạt quyết đoán trên thương trường của anh.

Nhưng hiện tại xem ra người đàn ông ôn nhu trước mặt cô có quá nhiều bí mật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play