“Anh uống say rồi.” Thương Mẫn đẩy người anh ra, nhưng một người to cao như vậy, uống say rồi thì người lại mềm oặt ra, suýt chút nữa là trọng lượng cơ thể anh đã đè lên người cô rồi.

“Anh buông tay ra.” Thương Mẫn khẽ động đậy.

“Không buông.” Mâu Nghiên cứ muốn phân cao thấp với cô: “Trừ phi em đồng ý với tôi, em sẽ ở bên tôi cả đời này…”

Sức phản kháng của Thương Mẫn yếu đi một chút.

“Anh thật sự muốn tôi ở bên anh cả đời này sao?” Cô hỏi anh.

Là do anh uống say rồi không còn tỉnh táo, hay rượu vào nói ra những lời thật lòng? Không phải nói là ngày kết hôn của anh và Mạc Hậu sắp đến rồi sao? Sao lại muốn cô ở bên anh cả đời chứ?

“Được, tôi đồng ý với anh.” Với sức lực này của Mâu Nghiên, Thương Mẫn cảm thấy nếu cô còn không đồng ý, rất khó thể cái mạng nhỏ sẽ mất trong tay anh luôn.

“Anh buông tôi ra, tôi đi lấy thuốc giải rượu cho anh.”

Mâu Nghiên nghe lời buông tay ra, Thương Mẫn đặt tay anh lên vai cô, dìu anh đến sofa ngồi xuống, lục lọi ngăn kéo dưới bàn trà một lúc lâu, mới tìm được một hộp Hoắc Hương Chính Khí Thủy.

Hoắc Hương Chính Khí Thủy… để chữa gì thế nhỉ? Thương Mẫn nhất thời không nghĩ ra.

Cô mở một lọ ra, một mùi hương sặc mũi xông thẳng tới, Thương Mẫn nhớ đến lúc uống lọ Hoắc Hương Chính Khí Thủy hồi học quân sự ở đại học, suýt chút nữa mất cả mạng.

Cô đang định ném món đồ này vào thùng rác, nhưng mà, nhìn Mâu Nghiên ở bên cạnh đang ngây ra nhìn cô, trong lòng cô lại nổi lên ý định xấu xa.

Cô giơ cái lọ lên, lắc lư trước mắt Mâu Nghiên, nhướng mày nói: “Cậu hai? Hay là anh uống một chút đi?”

Mâu Nghiên ngửi được mùi này, nhíu mày lại, có chút phản kháng.

“Anh uống nó, tôi sẽ đồng ý với một yêu cầu của anh, thế nào?” Thương Mẫn cười khúc khích, dù sao bây giờ anh cũng say rồi, anh uống xong cô không chịu thừa nhận là được.

“Thật sao?” Ánh mắt Mâu Nghiên mở lớn.

Mâu Nghiên say rượu không giống với dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo lúc bình thường, mà lại giống một chàng trai mới lớn đầy ấm áp, Thương Mẫn giơ tay ra, sờ đầu anh: “Đương nhiên là thật rồi, chị đã lừa em lúc nào đâu.”

Mâu Nghiên ngẩng đầu lên, bốn mắt hai người nhìn nhau.

Tác dụng của rượu khiến tai anh hơi ửng đỏ, ánh mắt híp lại mơ màng, trong đôi mắt anh toàn là hình bóng của cô.

Mâu Nghiên cầm Hoắc Hương Chính Khí Thủy trong tay Thương Mẫn qua, không nói lời nào, đổ thẳng vào miệng.

Hương vị đắng chát, kích thích xâm chiếm khoang miệng anh, vốn tưởng rằng vì say rượu mà cơn chóng mặt sẽ nghiêm trọng hơn một chút, nhưng cho dù có như vậy, anh vẫn giơ cái lọ lên, như một đứa trẻ đang đòi thưởng.

Thương Mẫn rất ghét bỏ mà phe phẩy tay trước mũi, không ngờ Mâu Nghiên uống say rồi lại nghe lời như vậy, vậy có phải là… cô muốn gì cũng được hay không?

“Giỏi thật!” Thương Mẫn dùng hai ngón tay ấn lên môi mình, rồi lại ấn lên môi của Mâu Nghiên.

Mâu Nghiên nhìn chằm chằm tay của Mâu Nghiên, màu sắc con ngươi lại trở nên thẫm hơn rất nhiều.

“Có phải ban nãy anh gọi tôi là vợ không?” Thương Mẫn chớp mắt hỏi anh.

Hai hàng lông mi của cô phe phẩy, giống như một con bướm đang vẫy cánh, Mâu Nghiên ngơ ra, gật đầu.

“Vậy, anh đã gọi tôi là vợ rồi, tài chính có phải nên bàn giao chút không, tôi thấy nhà người ta đều do vợ quản tiền, những gì vợ nhà người ta có, tôi cũng không thể không có chứ.”

Thương Mẫn tính toán một phen thật hay, lúc này không lừa anh thì lúc nào lừa chứ?

Mâu Nghiên suy nghĩ một lát, lục tìm trong túi quần một lúc rồi lấy ví tiền ra.

Anh không chút do dự, đặt ví lên tay Thương Mẫn.

Hai mắt Thương Mẫn sáng lên, cô sốt sắng mở ví ra, nhìn hàng loạt thẻ đen được chữ vàng xếp bên trong.

Cái thẻ vàng trước kia của cô đã là ghê gớm lắm rồi, đó còn là mẹ cô để lại cho cô nữa, còn những chiếc thẻ đen trước mặt này, tùy tiện lấy ra một tấm, con số trong đó cũng gấp mấy chục lần tấm thẻ vàng của cô rồi.

“Phát tài rồi!” Thương Mẫn vui mừng hét lên thành tiếng, thấy Mâu Nghiên vẫn mở mắt không chớp nhìn cô, cô giấu ví tiền ra đằng sau: “Nếu đã cho tôi rồi, anh không được hối hận đâu đấy nhé.”

Mâu Nghiên gật gật đầu.

“Còn nữa, anh xem, tôi cũng không thể ở mãi câu lạc bộ này được đúng không, người ta sẽ nói là kim ốc tàng Kiều, tuy tôi không tính là Kiều, nhưng tốt xấu gì cũng phải có một căn nhà chứ, tôi thấy vịnh Nam là một nơi không tệ…”

“Được.” Không đợi cô nói xong, Mâu Nghiên đã đồng ý rồi.

“Anh chắc chắn chứ?” Thương Mẫn không dám tin.

Mâu Nghiên lấy điện thoại ra gọi điện cho Trữ Trình, Thương Mẫn lại vội cản anh lại: “Ài, không cần, không cần…”

Nếu thật sự gọi Trữ Trình đến đây, sao cô lừa anh được chứ.

“Anh viết một cái giấy nợ cho tôi trước đã.” Nói xong, cô lạch cạch chạy về phòng lấy giấy bút ra, viết vài chữ trên đó.

Mâu Nghiên, hứa sẽ tặng cho cô Mâu Nghiên một căn biệt thự ở vịnh Nam, không được hối hận, không được nuốt lời…

Viết xong, thấy Mâu Nghiên vẫn say sưa híp mắt không quá tỉnh táo, cô thầm tính toán trong lòng, rồi hắng giọng.

“Nhà thì có rồi, nhưng giao thông ở đó không thuận tiện, tôi cũng không thể bảo Lê Chuẩn đưa đón tôi mãi, nên là, tôi có thể mua một chiếc xe nữa không?”

“Được.” Mâu Nghiên vẫn không chút chối từ.

Thương Mẫn hít sâu một hơi.

“Tôi muốn chiếc Rolls Royce bản giới hạn đó!” Cô xác nhận lại một lần nữa.

“Ừm.” Mâu Nghiên chớp mắt.

“Nhẹ nhõm thật đó, không uổng công bình thường chị yêu thương em mà.” Thương Mẫn giơ ngón cái với anh.

Nếu đã có màn bắt đầu này, hiếm khi cậu hai Mâu nghe lời, rộng lượng như hôm nay, Thương Mẫn bèn viết chi chít một đống lên giấy, từ thứ to như nhà, xe đến thứ bé như quần áo, túi xách, cuối cùng, cô trịnh trọng viết vài chữ lên đó.

Nhà thiết kế hàng đầu.

“Tôi muốn làm nhà thiết kế hàng đầu của Đạt Phan, chuyện này, anh cũng không thể hối hận đâu nhé.” Thương Mẫn cười gian xảo.

Mâu Nghiên gật đầu, trong đáy mắt chỉ có nụ cười của Thương Mẫn.

“Được rồi, kí tên xuống đi.” Thương Mẫn cầm bút viết tên mình xuống, rồi đưa giấy đến trước mặt Mâu Nghiên.

Mâu Nghiên cầm bút, cũng nghiêm túc kí tên mình xuống giấy, tuy đã say, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến nét chữ của anh, mạnh mẽ, cương trực, giống hệt với con người anh.

“Để tránh anh tỉnh rượu rồi không chịu nhận nợ, kí thôi vẫn chưa đủ, phải ấn dấu vân tay nữa.” Thương Mẫn đứng dậy: “Tôi đi tìm mực.”

Nhưng cô vừa đứng dậy khỏi sofa, Mâu Nghiên đã ôm eo cô lại.

Thương Mẫn không kịp trở tay, ngồi xuống đùi anh.

“Làm gì thế? Bây giờ anh đã hối hận rồi à?” y nhíu mày.

Mâu Nghiên nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, anh giơ ngón tay ra, khẽ ấn nhẹ lên môi cô.

Khoảng cách hai người gần như vậy, gần đến mức họ có thể nghe thấy nhịp đập trái tim của nhau, cảm nhận được hơi ấm trên tay anh, hô hấp của Thương Mẫn ngừng lại.

Son môi của cô dính lên ngón tay anh, Mâu Nghiên cầm giấy nợ qua, trịnh trọng ấn dấu vân tay lên đó.

Thương Mẫn nhìn dấu đỏ trên giấy, mặt cô cũng bất giác đỏ ửng lên.

Người đàn ông chết tiệt này, sao uống say rồi lại quyến rũ đến vậy chứ? Cô đã quên lời thoại tiếp theo của mình rồi.

“Tôi… tôi đi chuẩn bị nước tắm cho anh…” Thương Mẫn cầm giấy nợ, rồi làm như chuẩn bị rời khỏi người anh.

Nhưng Mâu Nghiên không cho cô cơ hội chạy trốn, anh đứng dậy, ép cô xuống sofa.

“Em nói rồi, đồng ý với một yêu cầu của tôi.” Anh khẽ phả hơi lên tai cô.

Lúc này Thương Mẫn mới nhận ra cô đã bê đá đập vào chân mình, sớm biết anh nghe lời như vậy, có quỷ mới đồng ý với điều kiện của anh.

“Tôi đến tháng rồi.” Thương Mẫn cảm giác được phản ứng sinh lí của anh, vội nói với anh.

Ánh mắt Mâu Nghiên tối đi, yết hầu động đậy một cách khó khăn.

“Tôi biết.” Anh nói.

“Anh biết?” Thương Mẫn không hiểu, sao anh lại biết?

“Vợ, em đồng ý với tôi, nếu sau này em nhận ra tôi làm sai chuyện gì đó, cho tôi một cơ hội sửa chữa lỗi lầm, được không?” Mâu Nghiên nhìn vào mắt cô hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play