CHƯƠNG 395

Thương Mẫn cho rằng bà chủ của nhà họ Mâu thì nên chôn trong nghĩa trang sang trọng, nhưng cô lại không ngờ bà lại ở nơi hoang vu thế này.

“Ngọn núi này là của nhà họ Thịnh.” Mâu Nghiên thấy cô tò mò thì giải thích: “Lúc ông bà ngoại còn sống đã xây trang viên, hai ông bà đều thích yên tĩnh. Từ khi mẹ kết hôn thì giao nhà tổ nhà họ Thịnh cho bà ấy, sau đó chuyển ra đi, định cư ở đây.”

“Họ sống cuộc sống an nhàn về già, cuối cùng cũng theo di nguyện của họ, chôn họ ở đây.” Mâu Nghiên nhìn về hướng khác của ngọn đồi: “Sau khi mẹ anh mất, mặc dù dì út còn trẻ nhưng nhất quyết chôn hai mẹ con ở đây với ba mẹ. Mẹ thích hoa đào, những cây đào ở đây cũng được trồng vào năm đó.”

Đến giờ đã hai mươi hai năm rồi.

Người quan trọng nhất trong cuộc đời anh đã rời xa anh hai mươi hai năm rồi.

Thương Mẫn nhìn chằm chú vào bức ảnh đen trắng trước mặt, khuôn mặt của người phụ nữ đó còn đẹp hơn vài phần so với tưởng tượng của Thương Mẫn. Cô đã có thể tưởng tượng được, lúc bà còn sống thì sẽ có vẻ đẹp rực rỡ thế nào.

Thì ra khuôn mặt đẹp trai quyến rũ của Mâu Nghiên là di truyền từ mẹ của anh.

Thương Mẫn đốt hương, cung kính khom lưng ba lần với bia mộ rồi cắm vào lư hương trước bia mộ.

Mâu Nghiên luôn im lặng nhìn chằm chằm vào bia mộ trước mặt.

Thương Mẫn biết anh lại đang nhớ lại quá khứ đau buồn, cô không quấy rầy anh, chỉ im lặng ở bên.

“Thương Mẫn.” Anh gọi.

“Ơi.” Thương Mẫn đáp.

Mâu Nghiên vươn tay ra nắm chặt lấy tay Thương Mẫn, quỳ trên đất với cô.

“Chúng ta sẽ mãi bên nhau.” Mâu Nghiên khẽ nói: “Cho đến một ngày, anh dẫn em đi gặp mẹ của chúng ta.”

“Bà ấy nhất định sẽ rất thích em.”

Thương Mẫn quay đầu, mắt Mâu Nghiên đỏ hoe, rơm rớm nước.

Nói cho cùng thì người đàn ông trông vô cùng mạnh mẽ này cũng có lúc yếu đuối.

Một đứa trẻ sáu tuổi tận mắt nhìn thấy mẹ chết ngay trước mặt mình, một xác hai mạng, bao nhiêu năm qua vẫn luôn chịu đựng ham muốn kiểm soát của người ba biến thái. Nhưng anh vẫn trưởng thành như một cây thông sừng sững, trở thành vị vua người người ngưỡng mộ trên mảnh đất này.

Hai người nhìn hương tàn, Mâu Nghiên dắt cô đi về phía căn nhà cũ.

Thương Mẫn vừa đi vừa nhìn, quả nhiên căn nhà này có phong cách na ná với nhà tổ của nhà họ Mâu bây giờ. Nghe nói tổ tiên của nhà họ Thịnh là người tỉnh Giang, tập tục cuộc sống khó tránh khỏi có vài thói quen ở đó.

Mâu Nghiên lấy chìa khóa trong túi ra, tra vào ổ khóa trên cánh cổng gỗ. Bước vào trong là một khoảnh sân rộng tiêu điều, bên trong có hòn non bộ và ao rất lớn, hoa cỏ không ai chăm sóc nên đã mọc lộn xộn, nhưng vẫn có thể nhìn ra được khi còn sống hai người già đã nhàn hạ thế nào.

Mở cánh cửa đại sảnh ra, rất nhiều bài vị được đặt trên bàn thờ kiểu Trung cổ, đều là tổ tiên của nhà họ Thịnh. Thương Mẫn quét mắt nhìn bên trong một vòng, tìm thấy bài vị của Thịnh Thị Yên Dung và Thịnh Thị Yên Hoa.

Thương Mẫn cúi đầu trước linh vị, nhưng Mâu Nghiên ở bên cạnh lại đi mất, cô vội đi theo anh. Phía bên đại sảnh có một cánh cửa, sau khi mở ra là một hành lang dài, phía sau cũng là một khu vườn đẹp đẽ, bao quanh sân trong là rất nhiều gian phòng ngay ngắn.

“Đẹp quá.” Thương Mẫn cảm thán từ tận đáy lòng: “Nếu mùa xuân mà đến đây, chim hót hoa thơm, không thua gì chốn bồng lai tiên cảnh luôn ấy chứ.”

“Tối nay chúng ta ngủ ở đây.” Mâu Nghiên nói rồi mở cửa phòng để thông gió.

Bình thường ở đây không có ai quét dọn nhưng mọi thứ vẫn rất ngăn nắp, mấy năm qua Mâu Nghiên giải ngũ, thời điểm này vào mỗi năm anh sẽ đến đây ở một đêm, cho căn nhà cũ này có hơi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play