CHƯƠNG 378

Nói xong, Mâu Nghiên liền đứng dậy và đi ra ngoài.

“Cậu đứng lại cho tôi!” Râu của Mâu Chí Tình sắp dựng đứng cả lên: “Đứa con bất hiếu, quỳ xuống cho ta!”

Mâu Nghiên đứng khựng lại, anh chậm rãi quay đầu lại, vẻ giễu cợt trên mặt càng sâu hơn: “Quỳ? Quỳ ai?”

“Xã hội hiện nay, đàn ông quỳ trước trời đất tổ tiên, trừ điều này ra, chỉ quỳ người đã chết. Ông già, ông đây là sống đủ rồi, nên muốn hưởng thụ một chút đãi ngộ của người chết sao?”

“Mày!” Mặt Mâu Chí Tình xanh mét.

Cho dù trước kia Mâu Nghiên có không nghe theo sự dạy dỗ của ông ta và vẫn luôn đối nghịch với ông ta, nhưng chưa từng phách lối như hôm nay. Quả đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, mới ở cùng con bé không có giáo dục kia có bao lâu đâu đã học được tài miệng mồm lanh lợi của cô ta rồi, dám nguyền rủa người làm ba như ông ta?

“Châu Phúc! Đem gia pháp ra đây cho tôi!” Mâu Chí Tình hét lên.

Mâu Nghiên không có rời đi, anh vẫn đứng ở nơi đó, nhìn Châu Phúc lấy cái hộp đựng roi ra.

“Ra tay! Tôi ngược lại muốn xem xem, tôi có thể nhận được cái quỳ của nó không!”

Châu Phúc liếc nhìn Mâu Nghiên với một cái nhìn đầy ẩn ý, có lẽ cũng cho rằng Mâu Nghiên quá xấc xược, lấy roi ra, nắm chặt tay cầm rồi quất về phía lưng Mâu Nghiên.

Roi gai xuyên qua không khí và phát ra âm thanh vù vù, với sức mạnh xé toạc mọi thứ.

Nhưng ngay lúc roi chuẩn bị rơi xuống lưng Mâu Nghiên, Mâu Nghiên đã vươn tay ra, nắm lấy sợi dây roi một cách chính xác không trật vào đâu.

“Ông dám?”

Châu Phúc cũng không ngờ Mâu Nghiên sẽ có hành động như vậy.

Ngày trước bất kể thế nào, đối mặt với gia pháp, Mâu Nghiên chưa từng phản kháng, nhưng bây giờ…

“Đứa con ngỗ nghịch!” Mâu Chí Tình cũng sững sờ vài giây, gào lên và đứng dậy.

Mâu Nghiên cười lạnh lùng, anh dùng sức kéo roi ra khỏi tay Châu Phúc. Châu Phúc dù mạnh cỡ nào, suy cho cùng cũng là người có tuổi, xét về thể lực và kỹ năng đều không bì được Mâu Nghiên.

“Mày còn muốn nổi loạn hay sao?” Mâu Chí Tình chỉ vào Mâu Nghiên, thở hổn hển nói.

“Nổi loạn?” Mâu Nghiên cảm thấy buồn cười: “Ông thật sự coi mình là vua sao?”

Anh nhìn cây roi trên tay, chính là thứ này, từ nhỏ đến lớn không biết đã nếm qua bao nhiêu máu thịt của anh, anh từng coi nó là bóng đen không thể thoát ra. Nhưng giờ đây, vật này ở trong tay anh, nhìn qua cũng chỉ là một vật chết không có sự sống.

“Từ khi tôi có nhận thức, chỉ cần tôi và Mâu Khải có bất cứ điều gì không vừa ý ông, ông đều dùng đến gia pháp. Tôi không thể hiểu, cái gọi là gia pháp này, chẳng lẽ chỉ để ông trút giận, ngược đãi và làm nhục sao?”

“Hơn nữa, ông nghĩ đây là nhà của ai vậy?” Mâu Nghiên ngẩng đầu nhìn xung quanh căn nhà: “Ông già, ông lớn tuổi nên mắc chứng mau quên sao? Cái nhà này, trên bức hoành phi từng viết tên nhà họ Thịnh!

Ông chẳng qua chỉ là một con rể đến ở rể, chiếm tổ chim nhà khác, ông còn không biết xấu hổ khi giảng gia pháp của nhà họ Mâu ông ở nơi có vong hồn mấy đời của nhà họ Thịnh này?”

“Mày…” Sắc mặt của Mâu Chí Tình chưa bao giờ khó coi như vậy, cơ thể ông ta run lên, giơ tay lên, gần như dùng toàn bộ sức lực, hung hăng tát Mâu Nghiên một cái thật mạnh.

“Đứa con ngỗ nghịch! Đứa con ngỗ nghịch!” Mâu Chí Tình đứng không vững, lùi lại mấy bước, nặng nề ngã xuống chiếc ghế bên cạnh.

Mâu Nghiên bị đòn này, khóe miệng hiện lên một chút vết máu, anh mỉm cười, giơ tay lên, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi màu đỏ tươi này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play