CHƯƠNG 374

Cô nhớ lại rất nhiều cảnh tượng, dáng vẻ tao nhã, phóng khoáng lần đầu gặp Mạc Hậu, hay lúc cô ta giúp cô giải vây ở Đạt Phan.

Trong cơn cuồng loạn cô ta nói muốn giết cô một cách dữ tợn, nhưng cũng buồn bã nói rằng cô ta không thể quay lại và muốn cô ở lại với cô ta trong sự cô đơn…

Đây là dáng vẻ của một người phụ nữ yêu đến mức bộ mặt hoàn toàn thay đổi. Đến cuối cùng, cô ta vẫn còn sự kiêu ngạo của mình, thay vì trở về nước và vào tù với tội danh, cô ta đã chọn cách này để giải thoát cho bản thân.

Vì tai nạn này mà chuyến về nước của họ lại bị hoãn một thời gian. Trễ hơn hai ngày so với quyết định ban đầu.

Máy bay gầm rú trên trời, từ mảnh đất này đến mảnh đất kia.

Không lâu sau khi họ rời đi những người đã từng nhìn thấy họ sẽ dần dần quên họ và không lâu sau nữa cũng sẽ không còn ai nhớ đến những gì đã xảy ra ở đây.

Và ở một nơi khác, vì sự trở lại của họ sẽ lại dấy lên một phen gió tanh mưa máu.

Đêm giao thừa.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay ở thành phố Nam, nơi đã sinh sống hơn hai mươi năm trở nên có chút xa lạ sau một chuyến đi xa, Thương Mẫn đi ra từ lối ra, Tô Huệ Phi và Mạnh Kha đã ở đó đợi cô.

“Thương Mẫn!” Vết thương trên người Tô Huệ Phi vẫn chưa lành hẳn, không nhảy tung tăng như trước, nhưng ngay khi nhìn thấy cô, cô ấy đã bước thật nhanh về phía cô.

“Cuối cùng cậu cũng về rồi, tớ lo cho cậu chết mất.” Tô Huệ Phi cũng đã nghe nói đến chuyện xảy ra với Thương Mẫn ở Milan, cô ấy cũng từng nếm qua thủ đoạn của Mạc Hậu, hiển nhiên biết sự ghê gớm của Mạc Hậu.

“Tớ không sao.” Thương Mẫn ôm lấy Tô Huệ Phi, một cái ôm giữa bạn thân với nhau. Sau khi bước lên mảnh đất này, cuối cùng Thương Mẫn mới buông xuống được trái tim treo lơ lửng.

“Mạc Hậu đâu?” Tô Huệ Phi nghe nói họ đưa Mạc Hậu và Jason cùng trở về, nhưng vừa rồi cô liếc nhìn đội ngũ, Jason đã bị đưa ra ngoài, nhưng lại không thấy bóng dáng Mạc Hậu đâu.

Vật đổi sao dời, với tính cách của cô, nhất định muốn tỏa sáng trước mặt Mạc Hậu.

Sắc mặt Thương Mẫn tối sầm lại, cô quay đầu sang một người mặc đồ đen đang đứng bên cạnh Trữ Trình, trong tay anh ta lúc này đang cầm hũ tro cốt.

“Đó.” Thương Mẫn liếc mắt.

Mạc Hậu xảy ra chuyện đột ngột, hai ngày nay bọn họ cũng bận bịu lo hậu sự sau vụ tai nạn xe cộ, vẫn chưa kịp nói rõ với nhóm người Tô Huệ Phi.

“Cái gì…” Tô Huệ Phi giật mình.

“Thương Mẫn, chuyện này là sao vậy?” Mạnh Kha cũng ngạc nhiên không thôi. Sao mà chỉ mới hai ngày ngắn ngủi họ lại mang tro cốt của Mạc Hậu về?

“Chuyện dài lắm, một câu hai câu nói không rõ được.” Thương Mẫn thở dài.

Đúng lúc này, một nhóm phóng viên mang theo máy ảnh và micro đột nhiên nối đuôi nhau tiến vào sảnh sân bay. Thương Mẫn nhìn thấy họ đang lao về phía mình bên này từ xa, lùi về sau theo bản năng.

Cơ thể đâm vào một lồng ngực rắn chắc, Mâu Nghiên từ phía sau đi tới và nhẹ nhàng đỡ lấy vai cô.

“Cậu hai Mâu, nghe nói trước đây anh có màn show ân ái ở Milan, nhưng đối tượng lại không phải là cô Mạc như mọi người được biết, mà là nhà thiết kế Thương bên cạnh anh đây. Xin hỏi chuyện này là sao vậy?”

“Nửa tháng trước nhà họ Mạc tuyên bố phá sản, chủ tịch Mạc bị bắt giam vì tội kinh tế. Phải chăng chuyện này có liên quan đến anh?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play