CHƯƠNG 358

Mạc Hậu cũng hét lên một tiếng, thậm chí còn không dám tiến lên, chỉ lo lùi thẳng đến góc phòng.

“Trữ Trình, anh muốn làm gì…” Mạc Hậu kinh hãi. Trữ Trình trước mặt vốn không giống người cô ta đã từng gặp.

Trữ Trình không nói gì, anh cởi áo khoác của bộ đồ tây ra, cởi nút ở cổ tay áo sơ mi, tháo cà vạt trên cổ xuống, cầm chắc cây côn co duỗi trong tay thật chặt.

“Báo thù cho cô Thương.” Khoé môi Trữ Trình cong lên: “Cho nên…”

“Tôi tự mình động thủ.”

Cánh cửa đang mở bị đóng lại lần nữa, cùng lúc đó, trong phòng liên tục truyền ra tiếng kêu thảm.

Đám người áo đen canh giữ ở bên ngoài cũng không khỏi nhíu mày. Bọn họ rất hiếm khi nhìn thấy Trữ Trình ra tay, nhưng mà từng có lời đồn đãi mơ hồ, lúc học cấp ba trợ lý Trữ từng là quán quân đấu vật ở thành phố Nam…

… Mấy ngày liên tiếp Thương Mẫn ăn uống cũng không tốt lắm.

Có thể là ở trong ao quá lâu, ngay cả nằm mơ cô cũng nhìn thấy cảnh tượng đỉa gặm nhấm ở trên người mình, vốn cũng không dễ chịu cho lắm. Cứ như vậy vài ngày sau, cô đã trở nên gầy gò với tốc độ mà dùng mắt thường cũng có thể thấy được.

Mâu Nghiên nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng, nhưng anh cũng không còn cách nào khác. Cưỡng ép cô ăn mấy miếng thì chẳng được bao lâu cô đã phun ra, anh sợ nếu cứ như vậy thì về lâu về dài dạ dày của cô sẽ hỏng mất, cũng chỉ có thể truyền chất dinh dưỡng cho cô.

Vết thương trên thân thể rốt cuộc cũng khá hơn, bóng ma trong lòng lại không dễ biến mất như thế.

Mỗi ngày Đồng Tiên đều đến thăm cô, đề tài của phụ nữ lúc nào cũng nhiều. Tuy nhiên lần nào cũng chỉ mới trò chuyện một vài câu là Thương Mẫn đã mệt rã rời. Buổi tối Thương Mẫn ngủ không ngon giấc, ban ngày cũng không có tinh thần.

Trạng thái của cô như vậy, bác sĩ không đề nghị xuất viện, Mâu Nghiên cũng không cưỡng cầu, vẫn để cô ở lại đây.

Thương Mẫn lại mê man ngủ thiếp đi, Đồng Tiên thả hoa quả trong tay xuống, bất đắc dĩ thở dài, rón rén đi ra khỏi phòng bệnh.

Trữ Trình xách một cái hộp đựng thức ăn đi tới, Đồng Tiên thấy anh, vội vã đưa ngón trỏ lên làm một tư thế im lặng.

“Lại ngủ rồi, đừng quấy rầy cô ấy.”

Trữ Trình gật đầu, đưa hộp đựng thức ăn trong tay cho Đồng Tiên.

“Chẳng phải đã nói ăn không vô sao?” Đồng Tiên khó hiểu.

“Đưa cho em.” Trữ Trình trả lời: “Sắp đến giờ cơm tối rồi.”

Đồng Tiên nở nụ cười, gương mặt ửng đỏ.

Tính ra cô và Trữ Trình cũng đã lãnh giấy được một khoảng thời gian, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, cô vẫn có cảm giác mặt đỏ tim đập. Tuy bình thường anh không nói nhiều, thoạt nhìn có chút chất phác, nhưng chung quy vẫn cho cô một ít kinh hỉ và săn sóc không tưởng.

Cô nhận lấy hộp đựng thức ăn, tiện thể chủ động nắm tay anh.

Xung quanh có rất nhiều người, phản ứng đầu tiên của Trữ Trình là rút tay ra, nhưng Đồng Tiên không cho anh cơ hội này, nắm tay anh thật chặt: “Làm gì vậy, đã ngủ chung rồi, còn sợ một cái nắm tay sao?”

Lời vừa nói ra, Trữ Trình lập tức đỏ mặt ngay tại chỗ. Anh vội vàng đưa mắt nhìn một người đang canh giữ ở bên ngoài phòng bệnh của Thương Mẫn, chủ động nắm lấy tay Đồng Tiên kéo đi: “Còn có người ở đây, nói chuyện chú ý một chút.”

“Hừm.” Đồng Tiên lộ vẻ tức giận trả lời một tiếng. Cô cúi đầu, lại bất ngờ phát hiện trên tay anh có chút vết thương: “Sao tay anh lại bị thương?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play