Chương 317

Mâu Nghiên lấy một cái ghế ngồi xuống cách bọn họ không xa, không có ý muốn tham gia vào cuộc trò chuyện, Thương Mẫn liếc mắt nhìn anh, ngồi trên giường bệnh.

“Được rồi, chuyện này không quan trọng.” Sắc mặt của Thương Mẫn trở nên nghiêm túc: “Mạc Hậu mất tích rồi, tớ lo lắng là cô ta sẽ đến đây ra tay với các cậu, cho nên mới cố ý đến đây thương lượng với các cậu.”

“Cái gì?” Tô Huệ Phi kinh ngạc vô cùng, lập tức căng thẳng.

Dù sao thì chuyện mà đêm đó cô gặp phải để lại bóng ma quá lớn trong lòng cô, dáng vẻ Mạc Hậu giơ tay lên đâm dao vào trong ngực cô thật sự rất đáng sợ, cô căn bản không thể quên được.

“Không phải là nói đã bị khống chế rồi hả?” Sắc mặt của Tô Huệ Phi trắng bệch.

Thương Mẫn thở dài: “Hiện tại Trữ Trình đang đi tìm cô ta, cũng đã báo cảnh sát, chỉ là tớ có chút sợ hãi, dù sao thì tớ cũng không có cách nào trơ mắt nhìn các cậu lại bị tổn thương một lần nữa.”

“Vậy ý của cậu là…” Mạnh Kha cũng đã thu lại nụ cười ở trên mặt.

“Tớ muốn các cậu trở về nước trước.” Thương Mẫn nặng nề nói: “Mặc dù ở đây đều được đề phòng nghiêm ngặt, nhưng mà dù sao số người có hạn, với lại ngôn ngữ không tương đồng, quả thật không tiện lắm, trở về thành phố Nam có Tần Kha và anh Đoàn, bọn họ sẽ bảo vệ sự an toàn cho 2 người.”

“Vậy còn cậu thì sao?” Tô Huệ Phi lo lắng hỏi cô: “Mẫn à, người mà Mạc Hậu muốn trả thù là cậu, cậu mới chính là người nên trốn đi. Cậu về nước cùng với bọn tớ luôn đi, đúng là cuộc thi quan trọng, nhưng mà quan trọng nhất vẫn là phải bảo vệ cái mạng nhỏ của mình nha.”

Thương Mẫn im lặng.

Vất vả lắm cô mới có thể vượt qua vòng thi thứ 5, sống hay chết thì cũng nên cố gắng đánh cược một lần, nếu như bỏ dở giữa chừng, những cố gắng trước đó của cô, những sự hi sinh của bọn người Mạnh Kha, toàn bộ đều sẽ bị uổng phí.

“Yên tâm.” Mâu Nghiên ngồi ở một bên lên tiếng nói: “Vẫn còn có tôi.”

Thương Mẫn quay đầu nhìn Mâu Nghiên, giọng nói kiên định của anh làm trái tim cô cảm thấy ấm áp.

“Nhưng…” Tô Huệ Phi vẫn cảm thấy không yên tâm.

Chó cùng rứt giậu, Mạc Hậu hiện giờ đã như con chó không nhà, nếu đến đường cùng chỉ sợ chuyện gì cô ta cũng làm ra được.

“Không nhưng nhị gì nữa.” Thương Mẫn ngắt lời cô: “Cậu vẫn không tin tưởng tớ sao? Mạng của tớ dai lắm, tớ chưa từng sợ ai đâu, ngược lại là các cậu đấy, nếu các cậu ở lại chỉ khiến tớ phân tâm. Đến lúc đó tớ vừa phải ứng phó với cô ta, vừa phải lo cho sự an toàn của các cậu, lúc đó mới là phiền phức nhất.”

Tô Huệ Phi không nói gì nữa, khuôn mặt vô cùng lo lắng.

“Mọi chuyện kiểu gì cũng phải giải quyết.” Ánh mắt của Thương Mẫn từ từ trở nên kiên định: “Tớ và cô ta đã lằng nhằng một thời gian quá dài rồi, chi bằng nhân cơ hội lần này ở Milan để giải quyết hoàn toàn mọi chuyện.”

Đến bây giờ, những cách lúc đầu có lẽ không làm được nữa, lúc đầu cô còn định để Mạc Hậu quay về, để những người bị hại quyết định kết cục của cô ta. Nhưng hiện tại mọi chuyện đã đến nước này mà cô ta vẫn không cam tâm, ngựa quen đường cũ, vậy thì đừng trách cô ra tay vô tình.

“Như vậy cũng tốt.” Suy nghĩ của Mạnh Kha trưởng thành hơn Tô Huệ Phi hơn một chút: “Bọn tớ ở lại đúng là không giúp cậu được gì.”

Mạnh Kha nói với Thương Mẫn: “Lúc đầu chúng tớ đã đánh giá thấp tính nghiêm trọng của vấn đề, cho dù mọi chuyện thế nào cũng không liên quan đến tính mạng con người. Bây giờ nhìn lại, chúng tớ không những không giúp được gì cho cậu, mà ngược lại còn làm vướng chân cậu.”

“cậu đừng nghĩ như vậy.” Thương Mẫn vội vàng giải thích: “Là tớ làm liên lụy đến mọi người mới phải, người Mạc Hậu muốn đối phó là tớ, mọi người vì tớ nên mới phải chịu khổ như vậy.”

“Nhất là cậu đấy.” Thương Mẫn nhìn Mạnh Kha, mặc dù cô ta nói về sau còn dự định khác nhưng trong lòng Thương Mẫn vẫn cảm thấy áy náy. “Là tớ đã phụ tất cả mọi nỗ lực từ trước đến giờ của cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play