Ánh mắt Mâu Nghiên sâu thẳm, anh nhận lấy khăn bông trong tay cô.
“Cậu hai đánh quyền anh giỏi thật đó!” Thương Mẫn giơ ngón cái lên khen ngợi anh.
Mâu Nghiên không để ý cô, lau tóc rồi bước xuống, đi qua khu vực máy móc thiết bị.
Anh dễ dàng nắm được thanh xà ngang vượt qua tầm với của Thương Mẫn, rồi bắt đầu nâng lên hạ xuống.
Thương Mẫn thầm nở nụ cười, cô cởi cúc áo khoác trên người ra, rồi cởi chiếc áo gió dáng dài ra, để lộ ra một bộ quần áo thể thao bên trong.
Vùng da dưới bụng phẳng lì không chút mỡ thừa, đôi chân thon thả càng thêm đẹp hơn nhờ chiếc quần bó sát, Thương Mẫn gom tóc vào, dùng một sợi dây chun buộc mái tóc lộn xộn của mình lại.
Bình thường đã quen với dáng vẻ thoải mái huênh hoang của Thương Mẫn, nay ăn mặc như vậy lại khiến cô trưởng thành và khỏe đẹp hơn, ánh mắt Mâu Nghiên nóng lên, bàn tay cũng thả cây xà ngang ra.
“Cậu hai, nếu anh đã thích vận động, tôi đến tập cùng anh.” Thương Mẫn cười híp mắt lại, không đợi Mâu Nghiên trả lời, cô đã đi đến trước mặt anh, ôm lấy cổ anh, nhấc chân lên treo lên người anh như một con gấu túi.
“Cô chắc chắn chứ?” Mâu Nghiên cúi đầu xuống, cảm nhận được sức nặng của cô trên người mình, tâm trạng dần trở nên vui vẻ hơn.
“Cậu hai cố lên nhé, anh giỏi nhất.” Thương Mẫn cổ vũ cho anh, ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong lòng lại thầm chửi đậu xanh rau má, dỗ anh vui đúng không? Dỗ thì dỗ, nhưng phải để mọi người cùng vui mới đúng, cô đánh không lại anh, chẳng lẽ còn không thể giày vò anh được chắc.
Thương Mẫn đang đắc ý nghĩ, tay của Mâu Nghiên lại nắm lấy thanh ngang một lần nữa, cơ thể hai người chuyển động theo sức của anh, cả hai cùng rời khỏi mặt đất.
“Oa! Hạnh phúc quá đi.” Những cô gái đang tập nhìn thấy cảnh tượng phía bên này, ai nấy cũng đều phát ra tiếng cảm thán đầy ngưỡng mộ.
“Người đàn ông đó man quá đi.” Ánh mắt mấy người phụ nữ kia đều hiện lên hình trái tim.
Thương Mẫn chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn hàm dưới của Mâu Nghiên, nhìn anh ở khoảng cách này mới nhận ra anh đẹp hơn bình thường rất nhiều, đừng nói là những người đứng nhìn ở bên cạnh, đến người trong cuộc như Thương Mẫn cũng không kiềm được mà mê mẩn.
“Cậu hai, anh đẹp thật đó.” Thương Mẫn cảm thán một câu. Có điều, sức lực của anh cũng tốt thật đó, gánh vác trọng lượng của hai người mà sắc mặt anh cũng không thay đổi, rốt cuộc là quái vật gì vậy.
Aa.
Mâu Nghiên thả tay ra, Thương Mẫn sợ hãi, tưởng rằng cô sắp ngã khỏi người anh, nhưng Mâu Nghiên lại ổn định đứng xuống đất, hai tay đỡ lấy cô.
Tư thế này… mập mờ quá… Thương Mẫn cảm thấy suy nghĩ của cô có chút lệch lạc rồi.
“Không nỡ xuống à?” Mâu Nghiên cười xấu xa.
Thương Mẫn nhảy xuống khỏi người anh, Mâu Nghiên quay người, bước về một nơi khác.
Thấy Mâu Nghiên ngồi lên máy gập bụng, Thương Mẫn vội chạy qua đó, bò lên, rồi ngồi thẳng lên bắp chân của anh.
“Chuyện này, tôi làm là được rồi, cần gì đến máy móc chứ.” Cô cười xấu xa, ngón tay ấn xuống cái nút, điều chỉnh độ dốc của máy dốc hơn một chút, tăng độ khó cho anh.
Cô còn không chỉnh nổi anh chắc?
Nhưng mà, cô mới quay mặt ra, gương mặt Mâu Nghiên đã sát lại gần, hô hấp của người đàn ông vang lên bên tai cô, đôi môi nóng bỏng của anh chạm vào mặt cô, khiến nụ người trên gương mặt cô trở nên cứng nhắc.
Mâu Nghiên hoàn toàn không đặt cái độ khó cô điều chỉnh vào trong mắt, sau khi hai khoanh sau đầu, vô cùng ung dung ngồi thẳng dậy, còn thuận tiện hôn lên mặt cô một cái.
“Anh… anh làm gì…” Sắc mặt Thương Mẫn đỏ ửng, trở nên nóng rực, cô lập tức ôm mặt mình, chỉ sợ anh thấy cô đang quẫn bách.
“Có thưởng thì mới có động lực.” Mâu Nghiên cười: “Cảm ơn vợ đã giúp anh một phen khổ tâm như này, việc vận động vốn nhàm chán giờ thú vị hơn nhiều rồi.”
Thương Mẫn muốn phản bác anh, nhưng cơ thể Mâu Nghiên lại một lần nữa ép lại gần, lần này, anh chính xác chạm vào môi cô.
Muốn chết mà… Thương Mẫn ngừng hô hấp.
Người đàn ông này, sao tự dưng lại tán tỉnh như vậy chứ, cô còn không biết nên tiếp chiêu như nào nữa rồi.
Thấy Mâu Nghiên lại tiến lại gần, cơ thể Thương Mẫn lùi về phía sau, nhưng Mâu Nghiên không cho cô cơ hội trốn thoát, một cánh tay ôm lấy lưng cô, kéo cô về phía trước, môi hai người chạm vào nhau.
Thương Mẫn trừng lớn mắt, cảm nhận được độ ấm trên cơ thể Mâu Nghiên, có lẽ là do vận động, nhiệt độ trên cơ thể anh cao hơn của cô một chút, răng môi hai người tiếp xúc với nhau, anh ngang ngược cắn một cái, cuối cùng thả cô ra.
“Lưu manh…” Thương Mẫn mặt đỏ đến tận mang tai.
Mâu Nghiên khẽ cười, tiếp tục làm vài chục cái động tác gập người nữa, Thương Mẫn bị anh khống chế, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, cuối cùng, anh thong thả dừng lại, còn đôi môi của cô đã sưng lên từ lâu.
“Giờ anh vui rồi chứ.” Thấy Mâu Nghiên đứng dậy, Thương Mẫn cầm khăn bông, kiễng chân lau mồ hôi cho anh.
Mâu Nghiên khẽ cúi người xuống, lặng lẽ hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của Thương Mẫn.
“Miễn cưỡng.” Anh cười.
“Miễn cưỡng?” Thương Mẫn ngừng tay lại, anh nào chỉ miễn cưỡng chứ, lúc trêu đùa cô rõ ràng là rất vui vẻ cơ mà.
“Cô tiếp tục cố gắng đi.” Mâu Nghiên lấy khăn bông từ trong tay cô, rồi nhấc bước chân rời đi.
Tròng mắt của Thương Mẫn sắp rơi ra ngoài luôn rồi.
Tiếp tục cố gắng? Anh chơi đến nghiện luôn rồi?
Thương Mẫn cầm quần áo lên, đi ra khỏi phòng gym, không còn thấy bóng dáng Mâu Nghiên đâu nữa, cô tìm kiếm một lúc, chỉ thấy Lê Chuẩn đang ở bên ngoài đợi cô.
“Lê Chuẩn.” Thương Mẫn mang theo suy nghĩ đi về phía thang máy: “Anh nói xem, sếp của các anh phải như thế nào mới vui vẻ?”
Lê Chuẩn cũng không hiểu? Sếp vui vẻ? Vậy e là phải khiến mặt trời mọc từ đằng Tây ra. Có điều, khoảng thời gian này, anh nhìn sắc mặt sếp, hình như dễ gũi hơn trước kia rất nhiều rồi.
“Còn cần phải nói sao. Chỉ cần chị dâu không chọc tức anh ấy, đương nhiên là anh ấy sẽ vui vẻ rồi.” Lê Chuẩn sờ mũi.
Thương Mẫn nhìn anh ta, Lê Chuẩn vội lảng tránh tầm mắt.
“Ý, ý tôi là, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chị dâu chị tự giác ngộ đi.”
Thương Mẫn sờ cằm mình, như đang suy nghĩ: “Ải mỹ nhân? Sếp anh thích mỹ nhân như thế nào?”
Lê Chuẩn lại bị hỏi đến, anh ta quan sát Thương Mẫn một lượt, vốn định buột miệng nói ra là kiểu người như cô, nhưng vừa nghĩ đến hình phạt của Mâu Nghiên với anh, lại có chút xấu xa nói.
“Nhỏ tuổi nhưng không mất đi vẻ quyến rũ, gương mặt đáng yêu, thuần khiết như thiên sứ, cơ thể điện nước đầy đủ như yêu tinh.” Lê Chuẩn vô cùng nghiêm túc đáp lời cô.
Má ơi? Thương Mẫn kinh ngạc, người đàn ông như Mâu Nghiên, chẳng lẽ lại không nên ghép đôi với một cô gái xinh đẹp phóng khoáng sao? Anh lại thích kiểu Lolita à?
Có điều, nếu anh thật sự thích kiểu xinh đẹp phóng khoáng thì cô cũng hết cách, còn Lolita… Thương Mẫn nở nụ cười xấu xa đầy tính toán.
Một tiếng sau.
Màn đêm buông xuống, tòa hoàng cung này bị bóng đêm đánh thức, thời gian vui vẻ chính thức bắt đầu, âm nhạc trong một quán bar đinh tai nhức óc, các nam nữ thanh niên phóng thích hormone, thoải mái say mê.
Còn trước cửa phòng tổng giám đốc, Thương Mẫn đội mũ, quấn chặt mình trong một chiếc áo gió, nhìn kĩ thì, gương mặt cô đã được trang điểm tinh tế, cô nở nụ cười gian xảo, mở cửa ra.
Dáng vẻ nghiêm túc của Mâu Nghiên rơi vào trong tầm mắt Thương Mẫn, anh cẩm một bản báo cáo, nghiêm túc đọc nó.
Thương Mẫn vô cùng làm màu đẩy chiếc cửa ra, cởi mũ với một dáng vẻ đầy quyến rũ, để lộ cặp tóc đuôi ngựa đã được buộc cẩn thận.
“Cậu hai, ngài rảnh không? Nô gia đến khiến ngài vui vẻ nào.” Nói xong, cô ném áo gió đi.
Chiếc áo ngắn cũn cỡn để lộ vòng eo mảnh khảnh, dưới cái váy xếp ly là một đôi tất cao màu trắng, càng khiến đôi chân cô trông thon dài hơn, theo động tác của cô, bờ vai trắng nõn nà cũng lộ ra khỏi cổ áo, cô nháy máy, bắn tim với Mâu Nghiên.
Đủ thiên sứ chưa? Đủ yêu tinh chưa?
Thương Mẫn đang thầm đợi sự khen ngợi của Mâu Nghiên, nhưng cậu hai Mâu ngồi bất động ở bên kia, gương mặt càng lúc càng đen đi.
Thương Mẫn lại vén vén tóc, lúc di chuyển, cô nhìn thấy một… đám người ngồi đối diện Mâu Nghiên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT