Lê Chuẩn cũng không nghĩ nhiều, mở cửa sổ ra, để không khí mát lạnh thổi vào, Thương Mẫn dựa vào cửa xe, sờ soạng trong túi một lúc rồi lấy tai nghe Bluetooth đeo vào tai.

Cô gõ gõ trên màn hình điện thoại, giọng nói ở đầu điện thoại bên kia lại tiếp tục vang lên.

“Cô đúng là rất thức thời đấy.” Mạc Hậu vẫn cười lạnh như cũ, thanh âm lạnh lẽo xuyên qua tai nghe Bluetooth truyền vào tai Thương Mẫn, khiến cô không rét mà run.

Trong bức ảnh kia, Tô Huệ Phi đã bị thương nặng lắm rồi, cho dù không bị thương ở chỗ hiểm nhưng néu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì sẽ dẫn tới mất máu quá nhiều.

Cô muốn làm cái gì?

Thương Mẫn gửi tin nhắn tới số điện thoại gửi tin nhắn kia.

“Từ chối Mâu Nghiên.” Mạc Hậu nói ra điều kiện của chính mình: “Ở trước mặt tất cả mọi người, hãy từ chối anh ấy, dùng cách thức tàn nhẫn nhất mà cô có thể làm để khiến màn cầu hôn đêm nay của anh ấy thất bại.”

Ngón tay Thương Mẫn ngừng một lát.

“Cô nên biết anh ấy quan tâm cái gì nhát.” Mạc Hậu tiếp tục nói: “Cho nên, tối nay, Mâu Khải cũng sẽ xuất hiện trong đám người vây quanh.”

Thả Tô Huệ Phi ra.

Ngón tay Thương Mẫn chạm lên màn hình.

*Tôi đã nói rồi, phải xem biểu hiện của cô đã.” Mạc Hậu trả lời cô: “Nếu như cô làm không tốt, hoặc là làm không đúng lời tôi, vậy thì, cả đời này cô đừng hòng gặp lại Tô Huệ Phi nữa.”

- Bi ồi!

“Sao có thể gọi là bỉ ổi được chứ? Dù sao Tô Huệ Phi cũng là vì cô mới rơi vào tay rôi, hẳn là cô ta rất quan trọng với cô, mà Mâu Nghiên đối với tôi cũng rất quan trọng, đây gọi là trao đổi ngang giá.”

“À đúng rồi, ngàn vạn lần đừng nói cho Mâu Nghiên biết Tô Huệ Phi đang nằm trong tay tôi, bởi vì tôi sẽ luôn nhìn chằm chằm vào cô, một khi bị tôi phát hiện có giở thủ đoạn gì đó đùa giốn tôi vậy thì tôi không dám đảm bảo kết cục của bạn cô sẽ như thế nào đâu.”

Thương Mẫn nắm chặt nắm đắm, bây giờ hận không thể đi tới trước mắt Mạc Hậu, xé nát người phụ nữ độc ác thâm hiểm này.

“Tiểu Mẫn tới rồi.” Lê Chuẩn ở trước mặt nhắc nhở một câu.

Thương Mẫn ngồi thẳng dậy, trong lòng bàn tay đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Tôi nói rồi, vị trí bà Mâu chỉ có thể là của tôi, nếu cô muốn cướp lầy thì đừng trách tôi thủ đoạn cực đoan.” Mạc Hậu nói khẽ qua điện thoại.

Thương Mẫn không trả lời lại.

Mạc Hậu đề ý đến màn cầu hôn của Mâu Nghiên như vậy là bởi vì cô ta còn không biết cô và Mâu Nghiên đã lĩnh chứng rồi.

Cô cười lạnh một tiếng, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh.

- Được thôi.

Thương Mẫn trả lời cô ta.

- Đừng làm hại Tô Huệ Phi, nếu không, tôi nhát định sẽ không tha cho cô.

Điện thoại đã bị cắt đứt, âm thanh trong tai nghe đột nhiên biến mắt, Thương Mẫn bước xuống xe, đúng như dự đóan, đứng bên ngoài quảng trường, nhìn từ phía xa xa, cô đã có thể nhìn thấy một mảng đỏ tươi.

*Đi thôi.” Lê Chuẩn nhắc nhở cô.

Hai mắt Thương Mẫn đỏ bừng, cô nhìn chằm chằm Lê Chuẩn, lại cảnh giác nhìn thoáng xung quanh.

Nơi này người đi qua đi lại, cô cảm thấy dường như tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào động tác của cô, chỉ cần cô nói chuyện này với Lê Chuẩn thì sẽ bị Mạc Hậu nghe được, mà Tô Huệ Phi sẽ bị tổn thương một lần nữa.

“Sao vậy?” Lê Chuẩn xuất thân từ quân nhân, dễ dàng phát giác ra Thương Mẫn có gì đó không đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play