“Chết đến nơi rồi mà còn lo lắng cho Thương Mẫn?” Mạc Hậu cảm thấy buồn cười: “Nhưng đáng tiếc cô cược mạng sống vì cô ta nhưng mà cô ta thì sao? Chắc là bây giờ cô ta đang trên đường đi gặp Mâu Nghiên.”

“Nhưng tôi cũng không muốn làm gì cô ta cả. Dù sao cô ta có nhiều người bảo vệ như vậy, tôi có thể làm gì chứ? Nhưng tôi tò mò không biết dáng vẻ của cô ta sau khi biết tin cô chết sẽ như thế nào, chắc là rất đau khổ nhỉ.” Nụ cười của Mạc Hậu càng ngày càng dữ tợn, cô ta giơ con dao trong tay lên chậm rãi đến gần Tô Huệ Phi: “*Ở bên cạnh cô ta lâu như vậy, cho dù là con súc sinh cũng sẽ có cảm tình cho nên cô chết nhất định sẽ khiến cô ta cực kì bi thương. Mà chỉ cần là chuyện có thể khiến cô ta thương tâm thì tôi sẽ làm hết.”

“Chỉ vì khiến cô ấy khổ sở và thương tâm mà cô lại giết người?” Tô Huệ Phi không dám tin.

“Vì sao lại không được?” Ngữ khí Mạc Hậu thoải mái: “Cô chết cũng có ảnh hưởng gì tới tôi chứ. Nơi này là rừng núi hoang vu, cũng không có người biết là tôi giết người. Chính cô chạy ra từ trong khách sạn, chẳng biết đi đâu, vậy thì trách được ai chứ?”

“Nơi đây là Milan, Ytaly đó. Cách Nước R hơn năm nghìn kilomet, nếu cô chết ở đây thì cũng không có bất kì ai chú ý, cho dù Thương Mẫn biết là tôi làm thì cũng không có chứng cứ.”

Tô Huệ Phi nhìn con dao kia, trong mắt ánh lên nước mắt.

Là cô suy nghĩ quá đơn giản, là cô đã xem nhẹ sự tàn nhẫn của Mạc Hậu…

Tưởng tượng đến ba mẹ ở trong nước nơi xa, cô không nhịn được mà khóc rống.

Cô sợ chết… rất sợ chết. Tưởng tượng đến dáng vẻ đau khổ tột cùng của ba mẹ khi biết tin cô chết, trong lòng cô lại quặn đau.

Lười dao trong tay Mạc Hậu đến gần khuôn mặt Tô Huệ Phi, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc trên gương mặt cô cuối cùng dừng lại trên cỗ cô.

“Sợ hãi đi.” Mạc Hậu nhe răng cười: “Tôi dùng cô luyện tập một chút, dù sao rất nhanh thì Thương Mẫn cũng chết trên tay tôi.”

Lưỡi dao lại lướt đi, dừng dưới xương quai xanh của Tô Huệ Phi, hung khí bén nhọn đặt trên da thịt cô, chậm rãi nhắn vào.

“A…” Tô Huệ Phi hét lên, dao nhỏ cắt đứt quần áo rồi chui vào da thịt cô, dùng sức đâm vào trong thân thể cô, áo lông ban đầu màu vàng lập tức bị máu tươi nhiễm đỏ.

“Tôi sẽ không để cô chết dễ dàng như vậy.” Mạc Hậu như thể điên rồi, lưỡi dao không có đi vào hết: “Đêm còn dài, từ từ mà chơi.”

“Tôi sẽ đâm từng dao từng dao một, cho đến khi trên người cô không còn một mảng da thịt hoàn chỉnh nào nữa, như vậy khi Thương Mẫn tìm được cô, phản ứng của cô ta sẽ càng thú vị.” Mạc Hậu mạnh mẽ rút con dao nhỏ ra, Tô Huệ Phi bị đau lại kêu lên một tiếng, máu tươi đỏ thẫm ào ào tuôn ra, Mạc Hậu lui về đằng sau, sợ quần áo của bản thân bị dính máu.

“Mạc tổng giám.” Chu Lâm tiến lên: “Thời gian đã tới.”

Mạc Hậu nhìn bao tay đã bị nhiễm đầy máu tươi, hừ lạnh một tiếng rồi đưa dao cho Chu Lâm, cởi bao tay ra ném lên mặt Tô Huệ Phi.

Tô Huệ Phi ở bên cạnh đã sắp hôn mê, một dao này đã cho cô cảm nhận cái gì gọi là tuyệt vọng, nếu bị Mạc Hậu tra tấn như vậy thì cô thà cứ như vậy mà chết đi.

“Được rồi, các người từ từ chơi đi.” Mạc Hậu nhìn nhìn quần áo trên người: “Hôm nay là sinh nhật của Mâu Nghiên, tôi còn muốn tặng anh ấy một bắt ngờ.”

Cô lấy điện thoại ra chụp hình Tô Huệ Phi, vô cùng hài lòng với kiệt tác của bản thân.

Ý thức Tô Huệ Phi mơ hồ, tóc trên trán thắm đẫm mò hôi lạnh ướt sũng, cô khẽ ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt Mạc Hậu rồi lạnh lùng cười.

“Tôi chết trong tay cô… là tôi ngu…” Thanh âm Tô Huệ Phi suy yếu, cố gắng nói rõ ràng: “Nhưng Thương Mẫn sẽ không để mặc cô xâu xé đâu…”

Sắc mặt Mạc Hậu thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play