Cũng may, lúc rảnh rỗi không có gì làm hay mỗi khi không có linh cảm, Thương Mẫn thường rất thích vẽ, nên việc tìm bản thảo thiết kế từ những sản phẩm bán thành phẩm từ đó tới nay cũng không khó lắm.

Cửa phòng mở ra, Tô Huệ Phi đứng ở cửa, đúng lúc thấy Thương Mẫn đang lục lội tìm đồ.

“Huệ Phi à, cậu cất mấy quyền tranh vẽ của mình đi đâu mắt rồi?” Thương Mẫn mở vali ra, đồ đạc vương vãi khắp sàn, cái gì cũng có hết, nhưng cô lại không thấy tập tranh vẽ của mình đâu cả. . Truyện Trọng Sinh

“Hả?” Tô Huệ Phi nhanh chóng tỉnh táo lại: “Mình, cậu từng đưa tập tranh vẽ cho mình à?”

Thương Mẫn ngước mắt lên, cảm thầy Tô Huệ Phi có gì đó không ổn: “Đưa cho cậu mà, trước khi đi mình còn đặc biệt để nó vào thùng đựng dụng cụ.”

Tô Huệ Phi nhớ lại một ít, sắc mặt càng trở nên khó coi, quyển tranh vẽ…

Hình như đúng là Thương Mẫn có đưa cho cô một quyền tranh vẽ nhưng lúc đó thùng dụng cụ không nhét vừa nên cô đã dùng một cái túi to hơn đề đựng thì phải, nhưng mà…Vào cái ngày xuất phát, cô ngồi chồm hỗm trong nhà vệ sinh hồi lâu, cái túi to đó…

“Mình… Thật xin lỗi…” Tô Huệ Phi bối rồi: “Quyển tranh kia, mình, mình quên mang theo rồi…”

“Quên mang sao?” Thương Mẫn đứng lên.

“Đó là tất cả bản thảo của mình đấy!” Đối với một nhà thiết kế, bản thảo quan trọng đến nhường nào chứ, đó là toàn bộ tâm huyết, nếu như có người tâm thuật bất chính nhặt được, nói không chừng sẽ gây ra một trận ồn ào về chuyện sao chép đạo văn nữa.

Tô Huệ Phi cúi đầu chột dạ: “Thật xin lỗi, là tại mình không tốt…”

“Bây giờ có nói gì đi nữa cũng không có ích gì.” Thương Mẫn tức giận đến đau đầu: “Huệ Phi à, khi cậu làm việc có thể có gắng để tâm chút được không, đây cũng không phải ở trường học mà là nơi làm việc, nếu cậu cứ như vậy thì người khác sao an tâm mà giao công việc cho cậu đây?”

Tô Huệ Phi mở miệng thở dốc, khi nãy cũng vì máy lời kia của Chu Lị Lị mà cảm thấy trong lòng không thoải mái, hiện giờ nghe được Thương Mẫn nói nữa, càng cảm thấy oan ức.

“Là lỗi của mình, lần sau sẽ không như vậy nữa đâu.” Tô Huệ Phi cẩn thận quơ quơ đồ ăn trong tay, lấy lòng mà giơ trước mặt Thương Mẫn: “Mình có lấy theo chân gà mà cậu thích nhất này, ăn trước hẳn nói sau.

“Mình no rồi.” Thương Mẫn quay lưng lại, nhặt lại mấy thứ dưới đất vào thùng.

Bàn tay giơ lên của Tô Huệ Phi rơi vào khoảng không.

“À.” Cô đặt thức ăn lên bàn, không thèm nói nữa.

“Mình đi ra ngoài một chút.” Thương Mẫn chợt nhớ ra điều gì đó, nói một câu với Tô Huệ Phi rồi nhanh chóng rời đi.

Tô Huệ Phi nhìn bóng dáng của Thương Mẫn, ủ rũ chán nản ngồi xuống giường.

Thương Mẫn bận rộn, không biết rằng Tô Huệ Phi trải qua sóng gió gì trong lòng.

Không có bản thảo, cô vẫn có một ỗ đĩa flash USB, trước đây khi ở nhà cô đã từng sử dụng qua máy tính của Mâu Nghiên, nếu không có gì khác, ỗ USB flash vẫn còn trên máy tính của anh ấy.

Thương Mẫn xây dựng tâm lý rất lâu, nghĩ cách phải làm sao mở miệng nói chuyện này với Mâu Nghiên.

Vừa rồi còn khiêu khích Mâu Nghiên, bây giờ lại xuất hiện ở trước mặt anh ta, đúng là có xíu muốn đi tìm đường chết mà.

Quên đi … Thương Mẫn giơ tay gõ cửa.

Bên trong đã lâu không có tiếng trả lời, Thương Mẫn cảm thấy rất kỳ quái, lúc này mà Mâu Nghiên vẫn chưa trở về sao?

Cô nhìn chằm chằm vào ổ khóa mật mã của cửa, do dự thử mật khẩu của biệt thự Nam Loan, rồi một tiếng lách cách vang lên, cánh cửa mở ra.

Thương Mẫn kinh ngạc.

Mật khẩu của biệt thự Nam Loan là sinh nhật của cô, mà mật khẩu ở đây cũng là sinh nhật của cô?

Khóe miệng Thương Mẫn khẽ co giật, chẳng trách Aurora phải đến quây lễ tân lấy thẻ phòng, dù sao thì cũng không ai có thể nghĩ đến Mâu Nghiên vậy mà sẽ dùng sinh nhật của cô để làm mật khẩu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play