*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Sợ cái gì chứ?” Thương Mẫn cười cười, cô đeo chiếc nhẫn vào ngón tay của mình, buông tay ra thưởng thức một chút.

“Ừm, tay nghề của tớ đúng là càng ngày càng tiến bộ.” Cô nhàn nhã như là không có việc gì mà chơi đùa mấy vật kỳ quái, tự tay mình tạo ra một chiếc nhẫn cùng với đồ trang sức này cũng không còn gì để nói.

“Ông cụ cũng không có ý tốt gì với cậu, lần trước thiếu chút nữa đã…” Tô Huệ Phi muốn nói rồi lại thôi.

“Yên tâm đi.” Thương Mẫn đứng dậy: “Tớ nhất định sẽ an toàn trở về.”

Tô Huệ Phi đưa trà và quà tặng đã chuẩn bị từ sớm vào trong tay cô, Thương Mẫn bước ra khỏi Đạt Phan, quả nhiên chiếc xe Lincoln dài đã dừng ở cổng.

Thương Mẫn lấy điện thoại di động ra, bên phía Mâu Nghiên không có động tĩnh, cô hít một hơi thật sâu, bước lên xe.

“Cô Thương quả thật đã chuẩn bị quà.” Châu Phúc nhìn thoáng qua cái hộp ở trong tay của Thương Mẫn, trong ánh mắt mang theo chút khinh thường.

Quả là con cái của gia đình nhỏ bé, những thứ này sao có thể được Mâu Chí Tình coi trọng chứ?



tùy ý để mấy nữ giúp việc đó sờ soạn cả người cô một phen, cuối cùng lột hết mấy vật như chìa khóa cùng với cái kẹp màu đen sắc nhọn trên đầu của cô.

“Mạo phạm rồi.” Châu Phúc nhìn chằm chằm những vật trong mâm, mặt không biểu cảm.

“Ông cụ sợ chết lắm hả.” Thương Mẫn đột nhiên mở miệng hỏi.

Sắc mặt của Châu Phúc có hơi thay đổi: “Chỉ gặp một cô gái yếu đuối như tôi mà phải lục xoát cẩn thận như thế, có phải là làm chuyện gì đó trái với lương tâm, kẻ thù quá nhiều, sợ là người khác sẽ ám sát?”

“Cô Thương.” Giọng điệu của Châu Phúc nâng cao một chút: “Nói năng cho cẩn thận.”

Thương Mẫn cười cười không nói gì thêm.

Đi vào trong phòng trà, trên chỗ ngồi ở bên trong, hai ba con Mạc Hậu và Mâu Chí Tình đã ngồi trên vị trí.

Nhìn thấy cô, ánh mắt của ba người bọn họ đều có chút đặc sắc. Thương Mẫn cúi đầu xuống, ánh mắt di chuyển, lúc đưa mắt nhìn lên một lần nữa, sắc mặt bình tĩnh hồi lúc nãy đã bị một loại sợ hãi thay thế.

“Chào chủ tịch, chào bác Mạc, chào cô Mạc.” Thương Mẫn vô cùng lễ phép xoay người chào hỏi bọn họ.

Trong ánh mắt của Mạc Nguyên Bình lóe lên vẻ khinh thường: “Tôi còn tưởng là người phụ nữ sáng chói như thế nào, hiện tại xem ra cũng chẳng ra cái gì hết.”

Thương Mẫn vẫn không trả lời, chỉ là thân thể càng cúi thấp hơn.

“Không cần phải câu nệ, mời cô đến đây để dùng trà, cũng đừng xem chúng tôi như người ngoài.” Mâu Chí Tình lại không có biểu hiện gì, cẩn thận nhìn gương mặt của Thương Mẫn.

Thương Mẫn nghe theo lời dặn dò đi đến gần bọn họ, đưa món quà mà mình đã chuẩn bị tới: “Đây là quà chuẩn bị cho hai người, nghĩ chắc là hai người thích uống trà, đây là trà long tĩnh được đưa ra thị trường mới nhất vào năm nay.”

Mạc Hậu nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn này cũng Thương Mẫn thì thấy không thuận mắt, khịt mũi coi thường.

“Giả vờ cái gì mà giả vờ? Dáng vẻ vênh váo tự đắc trước mặt tôi đâu mất tiêu rồi?”

Lúc này Thương Mẫn mới ngẩng đầu lên, phát hiện trên cổ của Mạc Hậu có dùng băng gạc quấn một vòng, còn mơ hồ lộ ra vết máu.

Cô ta thật sự bị thương?

“Tôi cũng không dám nhận quà của cô, ngày hôm nay gọi cô tới đây chính là muốn hỏi cô một chút, vết thương của con gái tôi có phải là do cô làm không?” Mạc Nguyên Bình hỏi cô.

Thương Mẫn bước lên phía trước mấy bước, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt của Mạc Hậu mấy giây, đối diện với cặp mắt hung ác nham hiểm của Mạc Hậu.

“Không phải.” Thương Mẫn trả lời.

“Không phải?” Mạc Hậu cười lạnh: “Có nhiều người nhìn thấy cô bắt tôi, cô còn muốn giảo biện nữa, cô có cần phải mang nhân chứng ra không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play