Trên cái cổ mịn màng có một dấu vết màu đỏ nhàn nhạt, Mạc Hậu nở nụ cười, khóe mắt liếc nhìn một cái máy tỉa lông mày ở bên cạnh.

Ý của cô ta là…

“Không phải là còn có Avrile và Dư Uyển Nhi đó à.” Mạc Hậu cầm máy tỉa lông mày: “Hai người bọn họ đủ để làm đối thủ một mất một còn với Mạnh Kha, đến nơi đất khách quê người, ngôn ngữ không thông thạo, trời cao hoàng đế lại xa, ai có thể điều tra được nơi đó?”

Con dao tỉa lông mày sắc bén vạch một đường trên cổ, máu tươi chảy ra.

“Tổng giám!” Mộ San và Chu Lâm đều giật mình kêu lên.

Mạc Hậu che cổ của mình lại, nhịn đau cười ra tiếng.

Thương Mẫn… quả nhiên là đủ hung ác, có điều là từ nhỏ đến lớn chưa có người nào hung ác qua Mạc Hậu cô ta.

Tần Kha đỡ Mạnh Kha đi ra khỏi tòa nhà người mẫu, Thương Mẫn đi theo sau lưng bọn họ, một đường trầm mặc đi ra phía trước.

“Cô thật là gan dạ quá đi.” Tần Kha đặt Mạnh Kha ra chỗ ngồi đằng sau của mình, quay đầu nhìn về phía Thương Mẫn rồi nói: “Cô có biết cô ta là ai không hả? Cô ta là Mạc Hậu đó, cô cũng dám cưỡng ép cô ta, cô không muốn cái mạng nhỏ của mình nữa hả?”

Tần Kha còn muốn thừa dịp này để dạy dỗ Thương Mẫn một phen, kết quả là lời nói của anh ta vừa mới dứt, miệng của Thương Mẫn cử động một hồi, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất mà khóc.

“Làm tôi sợ muốn chết!” Thương Mẫn ngửa mặt lên trời cao, thét một tiếng.

Lúc nãy ở trong hậu trường cô thật sự sợ Mạnh Kha sẽ xảy ra chuyện, cho nên dưới tình thế cấp bách mới không từ thủ đoạn, nhưng mà bây giờ suy nghĩ lại, cô tê hết cả da đầu.

Tần Kha ngây ngẩn cả người, lúc nãy còn nắm chặt người ta không chịu buông y như là một tiểu bá vương, bây giờ lại còn giả bộ tỏ ra dễ thương đáng thương, thật sự không khổ là người phụ nữ của đại ca anh ta.

“Nè.” Tần Kha giơ chân lên đá cô: “Cô đừng có khóc, giữa chúng ta cần phải tránh hiềm nghi, cô như thế này người khác sẽ lầm tưởng là tôi bắt nạt cô đó.”

Thương Mẫn lau nước mắt, thở phì phò đứng dậy đạp lại Tần Kha một đạp: “Anh xuất hiện sớm mười phút thì đâu có nhiều chuyện như vậy đâu.”

“Thương Mẫn.” Mạnh Kha gọi cô một tiếng: “Cảm ơn cô nha.”

Nếu như lúc nãy không phải có cô kịp thời chạy tới, chỉ sợ là ngày hôm nay cô ta không có cách nào thuận lợi trốn khỏi tay Thái Lặc.

“Chỉ là bây giờ cô bởi vì tôi mà đắc tội với Mạc Hậu, chắc chắn là cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu.”

“Không có chuyện gì.” Thương Mẫn dùng ống tay áo lau lau mặt mình, lại làm cho mấy giọt cà phê dán lên trên mặt, trong lúc nhất thời toàn bộ khuôn mặt nhỏ đều đen thui một mảnh: “Cô đừng có lo lắng cho tôi, sắp tới Milan rồi, mấy ngày nay cô nên nghỉ ngơi dưỡng thương đi.”

Nói xong, cô lại chuyển tầm mắt lên trên người Tần Kha.

“Cô nhìn tôi làm cái gì?” Tần Kha cảm thấy ánh mắt của cô không có ý tốt.

“Đại ca Tần à.” Giọng nói của Thương Mẫn mềm nhũn, cô buông tay ra, bắt lấy ống tay áo của Tần Kha.

“Cô làm cái gì vậy?” Tần Kha vội vàng hất cô ra: “Cô có bình thường không vậy?”

Tốc độ trở mặt còn nhanh hơn biến thiên, một giây là một bộ dạng.

“Hiện tại Mạnh Kha đã là người phụ nữ của anh rồi, anh cũng đã lội vào vũng nước đục ngầu này, thế thì anh giúp cho trót luôn đi, mấy ngày nay làm phiền anh chăm sóc cho cô ấy.”

Tần Kha nghiêng đầu qua nhìn xuyên qua cửa sổ xe, đối diện với ánh mắt của Mạnh Kha.

Trong đôi mắt của người phụ nữ đó ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, nhưng mà biểu cảm ở trên mặt của cô ta vẫn là vẻ đạm mạc như cũ.

Tần Kha từng có rất nhiều phụ nữ, mỗi một người phụ nữ lúc nhìn anh đều mang theo một loại cảm giác vô cùng nóng bỏng, chỉ có Mạnh Kha mặc dù là đang nhìn anh ta nhưng mà giống như không đặt anh ta vào trong mắt.

“Cô yên tâm đi.” Tần Kha đồng ý: “Tôi nhất định định sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”

Thương Mẫn tìm cái điện thoại từ trong túi quần, lúc đầu nghỉ tới chắc chắn là bây giờ chuyện này đã sôi trào trong nhóm công ty, không chừng là sự tích quang vinh của cô cũng đã được truyền ra ngoài, nhưng mà vượt qua khỏi dự kiến của cô là trong nhóm lại vô cùng im lặng, mấy người lúc nãy gửi ảnh chụp của Mạnh Kha lên, cô ấn vào thì phát hiện bọn họ đã thu hồi khỏi nhóm chat.

Người có thể áp chế những tin đồn này nhanh như vậy, ngoại trừ Mâu Nghiên ra, Thương Mẫn không thể nghĩ tới ai khác.

“Tôi đi trước đây.” Thương Mẫn phất phất tay với Tần Kha liền muốn chạy đi, nhưng mà đi được vài bước thì cô lại lui trở về.

Cô đánh giá Tần Kha từ trên xuống dưới, nhìn đến nỗi làm Tần Kha run rẩy trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play