*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Thương Mẫn, cái con chó điên này.” Mạc Hậu bị đau, hung hăng chửi mắng cô.
“Tôi điên hả?” Thương Mẫn cười: “Lần này cô đã đoán đúng rồi, tôi bị điên rồi đó, tôi không giống như những người mà cô đã đối phó trước đó, cô làm tôi bị thương một tấc, tôi sẽ không sợ sệt mà trả lại cho cô một thước. Cô là cô cả nhà họ Mạc, vinh hoa phú quý hưởng không hết, mà tôi thì không giống như vậy, tôi không có cái gì hết.”
Thương Mẫn thấp giọng nói: “Tôi không sợ chết, cũng không sợ mất đi ai, mà cô thì sao? Nếu như tôi chết rồi thì Mâu Nghiên nhất định sẽ muốn cô phải chôn cùng với tôi, cô nói xem có đúng không?”
Trong mắt của Mạc Hậu tràn đầy hận ý, nhưng mà cô ta nhịn thật lâu vẫn không phát tác ra.
Mà trong phòng trang điểm, cái chân của Thái Lặc bị què, che lấy vết thương ở trên chân, bước chân cao chân thấp đi ra ngoài đứng ở cửa nhìn Thương Mẫn.
“Là vậy đó à?” Một âm thanh của đàn ông truyền tới từ sau lưng Thương Mẫn: “Chỉ có sáu mươi tỷ mà thôi, tôi bồi thường thay cho cô ấy.”
Thương Mẫn quay đầu lại, trong đôi mắt hẹp dài như hồ ly của người đàn ông mang theo nụ cười, chậm rãi đi về phía bọn họ.
Tần Kha?
Thương Mẫn cũng sửng sốt, không ngờ tới là lúc này Tần Kha lại xuất hiện.
“Ồ, các người có chuyện gì vậy?” Tần Kha đi đến bên cạnh bọn họ, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ như xem kịch vui: “Thương Mẫn, vóc người của cô cũng không lớn, thế mà lại hung dữ như vậy, hung khí này đều đặt ở trên cổ của tổng giám Mạc rồi.”
Tần Kha nói, đưa tay lấy mảnh vỡ của cái ly trong tay Thương Mẫn: “Con gái con lứa, chơi cái đồ này nguy hiểm lắm nha, da thịt mịn màng nếu như rạch một cái thì coi như xong rồi.”
Thương Mẫn thuận theo bậc thang của Tần Kha mà bước xuống buông ra.
Giây thứ nhất sau khi Mạc Hậu thoát khỏi kiềm chế là cô ta nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Thương Mẫn.
“Tần Kha, anh có ý gì, đây là chuyện trong nội bộ Đạt Phan chúng tôi, tôi khuyên anh tốt nhất đừng nhúng tay vào.” Mạc Hậu cảnh giác nhìn anh ta.
“Tôi không nhúng tay vào?” Tần Kha làm ra một biểu cảm khoa trương: “Được lắm, nào, cô quay về chỗ cũ đi, tôi đảm bảo là đợi đến lúc đồ vật trong tay của cô ấy đâm đứt cổ của cô, ngay cả xe cứu thương tôi cũng sẽ không gọi cho cô đâu.”
Nói xong, Tần Kha liền muốn đưa tay kéo Mạc Hậu trở về.
Mạc Hậu nhanh chóng lui ra phía sau một bước, mà Thương Mẫn nhìn Mạnh Kha đứng ở bên kia với trạng thái tinh thần không tốt, cô chạy về phía cô ta.
Các nhân viên bảo vệ muốn ngăn cản cô lại, nhưng mà Tần Kha quét một ánh mắt sắc bén tới, khí thế đó trong nháy mắt liền áp chế bọn họ.
Ai cũng biết Tần Kha và Mâu Nghiên là anh em của nhau, lại bước ra từ trong bộ đội, đương nhiên là không cần phải nói đến võ công, mấy người bọn họ còn chưa đủ để anh ta làm nóng người.
“Mạnh Kha.” Thương Mẫn bước qua đỡ Mạnh Kha lung lay sắp ngã: “Cô không sao đó chứ.”
Mạnh Kha lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu.”
Cô không muốn để cho người của Mạc Hậu quay được video ô uế của cô ta, cô ta dùng hết toàn lực vùng vẫy, lúc này cô ta đã sớm không còn sức lực nữa rồi. Gặp được Thương Mẫn, sự phòng ngự trong người tháo xuống, cả người đều đang run rẩy.
Thương Mẫn cởi cái áo khoác ở trên người mình xuống bao thân thể Mạnh Kha lại.
“Chúng ta đi thôi.” Thương Mẫn đỡ cô ta, đưa cô ta rời khỏi Đạt Phan.
“Đứng lại!” Mạc Hậu gọi một tiếng: “Cô nghe không hiểu lời tôi vừa mới nói hả?”
Thương Mẫn không thèm phản ứng lại cô ta, cô tiếp tục bước lên phía trước.