*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nhị gia, anh là….” Không lẽ mấy lời mà Thương Mẫn nói tối qua, khiến Mâu Nghiên cảm thấy anh có hai lòng, nên muốn sa thải anh?

“Đồng Tiên và tôi là bạn học, điều kiện mọi mặt đều rất tương xứng với cậu, nghe nói cô ấy cũng có ý với cậu, nhiều năm như vậy vẫn đơn thân chờ đợi cậu.” Mâu Nghiên mở mắt ra, hờ hững chậm rãi.

“Nhị gia.” Trữ Trình kinh hoảng: “Bây giờ chuyện của anh và cô Thương còn chưa xong xuôi nữa, tôi không thể có suy nghĩ gì khác vào lúc này được, nếu không thì uổng công sự giảng dạy tận tâm của ông cụ nhà họ Thịnh rồi.”

“Ông cụ đã về với đất bao nhiêu năm rồi.” Mâu Nghiên rút ra hai vé máy bay từ trong ngăn kéo, rồi ném đến trước mặt Trữ Trình: “Hơn nữa, không lẽ kết hôn rồi, thì cậu không cần đi làm nữa sao?”

Trữ Trình khẽ sững sờ, nhìn hai tấm vé máy bay kia và bản văn kiện trong tay mà lúng ta lúng túng: “Mấy cái này là…”

Không lẽ là phí nghỉ việc sao?

“Phép kết hôn một tháng, cậu đưa Đồng Tiên đi Úc nghỉ mát, lúc về thì vừa kịp lúc đến Milan, nhà xe, coi như là quà tôi tặng cho tân hôn của cậu.” Mâu Nghiên không quen nói mấy lời khách sáo này, anh và Trữ Trình đã quen biết quá lâu rồi, hai người đàn ông, nói chuyện tình cảm, thật là có chút kỳ cục.

“Ngoại trừ tiền, tôi không còn gì cho cậu được nữa.”



Trữ Trình cười cười, đáp lại, rồi lui ra ngoài.

Trong văn phòng lại chỉ còn lại một mình Mâu Nghiên, anh đứng dậy, đi đến phòng nghỉ ngơi.

Trữ Trình cười lên rất đẹp?

Người đàn ông trong gương trước mặt đây, một thân đồ vest thẳng thóm màu lam sẫm, trên quần áo ngay cả một chút vết nhăn cũng không có, khuôn mặt cương nghị với những đường nét rõ ràng, anh sờ cằm, nhìn khuôn mặt mình rất nhiều lần, đứng trước gương, nở ra một nụ cười lộ ra 8 cái răng tiêu chuẩn rất là kỳ quặc.

Nụ cười mà con bé đấy muốn, là như thế này sao?

Mâu Nghiên nhìn chăm chăm vào người đàn ông thậm chí là có chút trẻ trâu ở trong gương kia, không khỏi có chút lạnh lẽo.

Xấu! Anh quay đầu rời đi.

“Ắt xì!” Thương Mẫn hắt hơi một cái, khiến cho bầu không khí vốn dĩ u tịch sau giờ trưa khẽ chấn động.

“Ắt xì!” Lại một cái nữa, Thương Mẫn xoa xoa mũi.

Một nhớ hai chửi ba cảm, vô duyên vô cớ bị hắt xì, có khi nào là có người nói xấu cô sau lưng không.

Điện thoại rung lên, cô lấy ra xem thử, là tin nhắn mà Trữ Trình gửi cho cô.

—-Cảm ơn bà chủ.

Hửm??? Thương Mẫn ngơ ngác.

Là sao? Sao Trữ Trình lại đột nhiên cảm ơn cô?

Mà lúc này, bên trong thang máy lầu ba, Trữ Trình xách một cái túi văn kiện trong tay, nhìn vào bức tường sáng bóng bên trong thang máy để soi bản thân mình, sau khi xác nhận quần áo mình chỉnh chu, dung mạo đoan trang thì hắng hắng cổ họng, đứng thẳng người lại.

Thang máy đến tầng cao nhất, anh sải bước lớn đi ra ngoài, bày ra tư thế như đang đi đàm phán mà đi tới cửa văn phòng tổng giám.

Gõ cửa, nhận được câu trả lời từ bên trong, Trữ Trình nuốt nuốt nước bọt, chuẩn bị tâm lý, đẩy cửa đi vào.

Thế nhưng, vào giây phút anh đẩy cửa ra thì bên trong văn phòng lại truyền ra một mùi thối xông thẳng lên não, Trữ Trình đứng ngoài cửa, chỉ cảm thấy có hơi cay mắt.

Đồng Tiên ngồi trước bàn làm việc, miệng còn đang nhai một mồm bún ốc, trên bàn còn bày biện mấy phần đậu hủ thúi, cô ta trừng to đôi mắt, có làm thế nào cũng chả ngờ được người đến lại là Trữ Trình!

Cô ngây người, sững sờ mà nuốt miếng bún trong miệng xuống, tay chân luống cuống mà lấy giấy lau miệng.

“Trợ, trợ lý Trữ Trình, sao anh lại tới?” Đồng Tiên vội vàng đậy lại bún ốc và đậu hủ thúi, nhưng cho dù có như vậy cũng vẫn không thể che được mùi thối khiến Trữ Trình hoá đá tại chỗ kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play