*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ly hôn? Là muốn mang tiền nhà họ Thương bỏ trốn à?” Thương Mẫn cao giọng.
Người trong nhà nghe được động tĩnh thì không cãi cọ nữa, Thương Liên Thành nhìn thấy Mâu Nghiên thì kích động đứng lên.
“Mâu Nhị gia? Sao cậu lại ở đây…” Ông ta vừa định hỏi vì sao Mâu Nghiên lại xuất hiện vào lúc này thì nhìn thấy Thương Mẫn đang đẩy xe giúp anh, lúc này vẻ kích động càng rõ ràng hơn.
“Nhị gia?” Triệu Nhã Liên cũng kinh ngạc: “Sao cậu lại đi cùng Thương Mẫn?”
Mâu Nghiên vươn tay giúp Thương Mẫn lau mưa bụi vừa bị dính vào lúc ở ngoài, cười rất tự nhiên, nói với Thương Liên Thành: “Vẫn luôn muốn đến chào hỏi ba vợ, chỉ là mấy ngày nay bận nhiều việc quá, còn mong ba vợ thứ lỗi.”
Ba vợ! Thương Liên Thành và Triệu Nhã Liên đều ngây người.
“Cậu và Thương Mẫn?” Thương Liên Thành không thể tin được: “Không phải con bé ở bên Lê Chuẩn à?”
“Tôi bề bộn nhiều việc nên đã nói Lê Chuẩn chăm sóc Mẫn Nhi giúp, thế nào? Thì ra mọi người đều hiểu lầm à?” Mâu Nghiên cười, lấy dáng vẻ chủ nhà ngồi xuống sofa, chỉ là bàn tay vẫn nắm chặt tay Thương Mẫn.
“Vậy cậu có ý gì với Tuyết Tuyết nhà tôi? Tuyết Tuyết nhà tôi vì cậu nên mới bị hại thành như vậy!” Triệu Nhã Liên không tin, Thương Tuyết tốt hơn Thương Mẫn không biết bao nhiêu lần, tại sao Mâu Nghiên có thể chọn Thương Mẫn mà không phải Thương Tuyết?
“Câm mồm!” Thương Liên Thành biết phán đoán tình hình hơn bà ta.
Lúc trước Đạt Phan thu mua Thương Thị đã làm ông ta cảm thấy kỳ lạ, Mâu Nghiên là người làm ăn, nhất định không mua bán lỗ vốn, nhưng nếu Thương Mẫn và anh có quan hệ này thì chuyện cũng dễ hiểu.
“Mâu Nhị gia, cậu làm việc này, không có lý nào mà hai đứa con gái nhà tôi đều ở bên cậu, mà bây giờ hai đứa con gái thứ hai của tôi đang bị cậu nắm trong tay, cậu lại dây dưa không rõ với con gái đầu của tôi, đây có có ý gì?” Thương Liên Thành đã ngồi xuống sofa.
Thương Mẫn quay đầu, Mâu Nghiên vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như cũ, hoàn toàn không nhìn ra chút cảm xúc nào.
“Trước giờ tôi vẫn luôn ở bên Thương Mẫn, thế nào, Mẫn Nhi, em không nói chuyện này cho ba vợ biết à?” Mâu Nghiên ném nồi sang cho Thương Mẫn.
Thương Mẫn cứng họng.
Thương Liên Thành và Triệu Nhã Liên cùng nhìn lại đây, Thương Mẫn trộm nhéo lòng bàn tay Mâu Nghiên một cái, tỏ vẻ mình không vui.
“Ông Thương đã đuổi em ra khỏi nhà họ Thương từ lâu, em nghĩ chuyện này ông ấy cũng không muốn biết.” Thương Mẫn nói, trên mặt mang theo ý cười.
“Con… Chuyện lớn như vậy thế mà dám gạt ba mẹ?” Thương Liên Thành giận không có chỗ trút, chỉ là ngại Mâu Nghiên ở đây, ông ta không thể phát tác, đành phải đè thấp giọng: “Nếu sớm biết Mâu Nhị gia ở bên con thì việc gì nhà họ Thương phải bị chèn ép đến mức này, em gái con cũng sẽ không ôm ảo tưởng không thực tế với anh ta.”
“Một khi đã như vậy, không bằng Mâu Nhị gia xem mặt mũi Thương Mẫn, thả Tuyết Tuyết ra, con bé chỉ là tính trẻ con, làm việc tuy hơi cực đoan nhưng tâm vẫn tốt. Con bé là chị em của Thương Mẫn, người một nhà, loạn thành như vậy cũng không tốt.” Thương Liên Thành nhìn Mâu Nghiên.
“Cô ta giết người! Vậy mà còn nói là tính trẻ con à? Du Thắng là chết thay tôi, Thương Tuyết muốn giết tôi, cô ta đã làm ra chuyện quá mức như vậy mà còn nói lòng tốt? Sao ông lại nói được những lời này? Nếu thả Thương Tuyết thì ông đặt mạng Du Thắng ở đâu?” Thương Mẫn bị lời nói của Thương Liên Thành chọc giận.
Sao cô lại có người ba hồ đồ như vậy? Lương tâm của bọn họ bị chó ăn rồi à?
“Tuyết Tuyết không có khả năng giết người, là Du Thắng tự mình đi ra chịu chết, còn có thể trách Tuyết Tuyết à?” Triệu Nhã Liên dữ tợn nói: “Con bé bị ép đến bước này còn không phải là do mày làm hại à, nếu không phải mày chặt đứt hy vọng của mẹ con tao thì sao con bé có thể làm việc ngốc như vậy?”
Thương Mẫn đau đầu, Thương Tuyết không ngu, cô mới ngu, cô thế mà lại nghĩ hai người họ có thể nghe được đạo lý.
“Thương Tuyết không còn trong tay tôi, tôi đã đồng ý với nhà họ Du, sáng nay đã đưa cô ta giao cho Du Chí Hoàng.” Mâu Nghiên nhẹ nhàng nói một câu, lại làm cho Triệu Nhã Liên đứng bật dậy.
“Cậu, thế mà cậu lại giao con bé cho nhà họ Du, đây… Đây không phải làm con bé đi chịu chết à?” Triệu Nhã Liên đã không còn hùng hổ như vửa rồi.
“Cho nên nếu các người muốn người thì phải đi đến nhà họ Du, người chết là cậu chủ nhà họ Du, nên xét xử Thương Tuyết như thế nào, đó là chuyện nhà họ Du.” Mâu Nghiên không chút để ý.
Sắc mặt Triệu Nhã Liên trắng xanh.
Bà ta nào dám đi đến nhà họ Du đòi người, những người này bà ta trốn còn không kịp, hôm nay vẫn là thừa dịp nhà họ Du làm tang lễ, bà ta mới có thể trở về nhà họ Thương tìm Thương Liên Thành nghĩ cách.
“Nếu Tuyết Tuyết không ở trong tay các người thì hôm nay các người đến làm gì?” Thương Liên Thành không rõ mục đích của bọn họ.
Thương Mẫn vừa định nói chuyện thì Trữ Trình đã tiến lên.
“Mấy ngày trước Nhị gia mua một mảnh đất, cảm thấy quen mắt, sau khi xem tài liệu mới phát hiện thì ra là của nhà họ Thương. Nghĩ bây giờ Thương Thị có Đạt Phan chiếu cố, có lẽ không túng quẫn đến mức này, bèn đến đây hỏi chút lý do.” Nói xong, Trư Trình mở hình ảnh trong điện thoại, trong ảnh đúng là một bản hợp đồng.
Thương Mẫn thấy lạ, cô nhìn Mâu Nghiên.
Thì ra Mâu Nghiên mua mảnh đất này?