Vì sao mọi chuyện lại thành như vậy?
Cô biết Thương Tuyết oán hận cô vì chuyện lúc trước nên muốn trả thù cô, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng dù thế nào cô cũng không ngờ được Du Thẳng lại thay cô nhận lấy tất cả những điều này…
Không phải bọn họ không yêu nữa sao? Không phải bọn họ đã cắt đứt quan hệ rồi sao? Vì sao hai người đã mỗi người một ngả, cuối cùng lại phải có kết cục thê thảm như vậy?
Anh ta chết thay cô rồi… Nhưng cô phải sống tiếp thế nào đây? Cô sẽ phải giãm lên trên thi thể của Du Thẳng mà sống thật tốt như lời Thương Tuyết nói à?
“Mẫn Nhi” Mâu Nghiên ôm chặt lấy cô: “Nếu em không muốn nghe thì anh đổi cách gọi khác. Chỉ cần em muốn, anh sẽ làm tất cả cho em. Anh chỉ xin em đừng hành hạ mình nữa. anh ta đã không còn, anh biết em rất khó chịu, nhưng anh ta đã đổi mạng sống của mình cho em, em phải chú ý giữ sức khỏe mới không lãng phí tấm lòng của anh ta”
Phòng tuyến tâm lý của Thương Mẫn hoàn toàn sụp đổ. Cô kiệt sức, người tê liệt và chậm rãi ngồi xuống đất, thoáng cái lại bảt đầu gào khóc.
“Em không muốn anh ấy chết vì em, em không muốn anh ấy đổi mạng sống cho em! Em chỉ muốn anh ấy sống thật khỏe mạnh..” Thương Mẫn gào khóc chẳng còn để ý tới hình tượng nữa: “Anh ấy đã sắp xuất ngoại, sắp bảt đầu một cuộc sống mới, hai bọn em chẳng ai nợ ai. Nhưng tại sao anh ấy lại không đi chứ? Sao anh ấy lại muốn chết thay em chứ?”
“Tất cả món nợ đều có thể trả nhưng anh ấy lại chết thay em… Anh ấy chết thay em… Em phải trả nợ thế nào đây? Em phải làm sao mới có thể trả hết được chứ…”
Thương Mẫn nói xong lời cuối cùng thì chỉ còn lại những tiếng nức nở, cô nằm chặt cánh tay của Mâu Nghiên, cọ hết nước mắt lên trên quần áo của anh.
“Anh biết… Anh biết em rất khó chịu” Mâu Nghiên hôn lên tóc cô. Cô đau khổ như vậy làm anh cũng nát tim theo.
Nhưng anh có thể làm gì được chứ? Nếu Du Thẳng còn sống, anh ta bắt nạt Thương Mẫn thì anh còn có thể đánh anh ta một trận. Nhưng anh ta chết rồi, anh làm sao tranh được với một người chết đây?
“Mãn Nhi, khóc được là tốt rồi. Em dưỡng thương cho khỏe rồi chúng ta cùng nhau đưa hung thủ đã hại chết Du Thắng ra trước pháp luật” Mắt Mâu Nghiên thâm trầm. Ban đầu, anh còn có chút lòng trắc ẩn vì Thương Tuyết làm bia đỡ đạn thay cho Thương Mẫn.
Nhưng bây giờ, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ.
Giết người thì phải đền mạng.
Tiếng khóc của Thương Mẫn nhỏ dân. Cô đẩy Mâu Nghiên ra, dường như nghĩ tới điều gì đõ.
Thương Tuyết… Đúng, còn có Thương Tuyết… .
ngôn tình sủngLà Thương Tuyết giết Du Thẳng, cô nhất định phải trả thù cho anh ta!
Thương Mẫn đang muốn giấy giụa đứng lên thì chợt nghe có tiếng ồn ào từ phía cửa thang máy vọng tới.
“Trả lại con trai cho tôi! Nhà họ Du chúng tôi đã gây ra tội lỗi gì chứ? Đứa con trai đáng thương của tôi..” Tiếng khóc của Lưu Hòa Ái vọng vào trong tai của Thương Mẫn.
“Thương Liên Thành! Ông giao hai đứa con gái của ông ra đây!” Du Chí Hoàng cũng kêu lên với giọng khàn khàn: “Giết người thì phải đền mạng. Hai đứa chúng nó đều phải chôn cùng với con trai tôi!”
Thương Mẫn run lên.
Tuy nói vì chuyện Thương Tuyết sinh non nên cô chẳng có thiện cảm gì với ba mẹ của Du Thẳng nhưng dù sao bọn họ cũng là ba mẹ của anh ta, còn suýt nữa trở thành ba chồng, mẹ chồng của cô.
Du Thẳng là con trai độc nhất trong nhà, bọn họ lại mấy đời con một, nhà họ Du chú trọng chuyện hương hỏa như vậy, nay anh ta xảy ra chuyện, chắc hẳn cả nhà họ Du đều bị đả kích lớn.
“Em đừng sợ” Mâu Nghiên đỡ Thương Mẫn đứng dậy: “Có người ngăn cản, bọn họ không vào được đât Thương Mẫn lắc đầu và đi về phía cửa thang máy.
“Mãn Nhi” Ánh mắt Mâu Nghiên lo lắng.
“Du Thẳng chết vì em, bất kể thế nào em cũng phải qua gặp mặt ba mẹ anh ấy”
Thương Mẫn nghẹn ngào nói: “Em không thể chỉ dựa vào anh để tránh né bọn họ, làm vậy lương tâm của em sẽ không được yên ổn”
“Bất kể bọn họ muốn làm gì, anh cũng không được ngăn cản”
Thương Mẫn nói xong lại muốn đi về phía bên kia.
Người áo đen ngăn cản vợ chồng Du Chí Hoàng ở cửa thang máy, không cho bọn họ tới gần. Tiếng tranh cãi ầm ï không ngừng vang lên bên tai cô.
Thương Mãn bước vào trong tầm mắt của bọn họ, Du Chí Hoàng là người đầu tiên ngừng la hét, nhìn về phía cô với ánh mắt cực kỳ phẫn nộ và oán giận.
“Thương Mẫn! Tôi muốn cô đền mạng cho con trai tôi!” Du Chí Hoàng lao về phía Thương Mẫn giống như đã phát điên.
Thương Mẫn không né tránh, người áo đen muốn ngăn cản ông ta, nhưng Thương Mẫn lại giơ tay lên muốn bọn họ buông ra.
“Cô cái đồ tiện nhân này!” Lưu Hòa Ái xông đến, lập tức muốn cho cô một phát tát.
Trong lòng Mâu Nghiên căng thẳng, dù Thương Mẫn nói không cho phép ngăn cản, nhưng anh vẫn không nhịn được bước lên bảo vệ Thương Mẫn ở sau lưng.
“Bà Du! Người hại Du Thắng là Thương Tuyết, có phải bà tìm nhầm người rồi hay không?”
Mâu Nghiên xuất hiện cũng không làm cho vợ chồng Du Chí Hoàng kinh ngạc.
Ban đầu ở cục cảnh sát, Du Chí Hoàng đã biết quan hệ giữa Mâu Nghiên và Thương Mẫn không tầm thường, cộng thêm sau này Du Thắng bị đánh, như vậy đã hoàn toàn chứng tỏ Thương Mẫn trèo lên được cành cao, đó là nhà họ Mâu của thành phố Nam.
Nhưng nhà họ Mâu thì sao chứ? Mạng của Du Thắng đều đã không còn, anh còn có thể ngăn cản bọn họ đòi lại công bằng cho con của mình sao?
“Tất nhiên Thương Tuyết phải đền mạng, nhưng Thương Mẫn cũng đừng hòng rửa sạch sẽ, nếu không phải vì cô ta, con trai tôi cũng sẽ không chết!” Ánh mắt Du Chí Hoàng hung ác, chỉ vào Thương Mẫn nói.