Giang Ngọc Long không trả lời, nhưng vẻ mặt của hắn đã nói lên tất cả.
Thanh Trường Thanh không thể tin nhìn thê tử kết tóc của mình: "Sao lại là bà? Tại sao bà lại làm thế?"
Giang thị không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn ông.
Phòng Thư Lộ cũng không kìm được nghi ngờ trong lòng, lên tiếng hỏi: "Thanh Vũ là con nuôi của bà ấy, cũng là người duy nhất mà Đại phu nhân có thể nương nhờ, ai cũng có thể hại Thanh Vũ, chỉ có bà ấy là không thể."
"Có thể" Xuân Cẩn Nhiên do dự một hồi mới nói tiếp: "Nếu như Thanh Vũ không phải là con ruột của Tứ phu nhân."
Phòng Thư Lộ nhíu mày: "Ta không hiểu ý ngươi."
Thanh Trường Thanh lại cực kỳ kinh ngạc, vô thức thốt lên: "Sao ngươi lại biết?"
"Từ một bằng hữu thích ngao du giang hồ" Xuân Cẩn Nhiên xấu hổ đáp: "Chỉ là vài tin đồn mà thôi, ta không hề xem đó là sự thật, nghe xong cũng quên mất. Cho đến khi phát sinh nhiều chuyện như vậy, ta bắt đầu hoài nghi Đại phu nhân, mới liên hệ hai chuyện lại với nhau."
"Trường Thanh thúc, Cẩn Nhiên hiền đệ, hai người đang nói chuyện gì vậy? Sao Thanh Vũ lại không phải là con ruột của Tứ phu nhân? Nếu vậy thì ai mới là người sinh ra hắn?" Phòng Thư Lộ không hiểu gì hết, hắn không quản cấp bậc lễ nghĩa gì nữa, lập tức truy vấn.
Xuân Cẩn Nhiên nghiêm túc nhìn hắn một hồi, cuối cùng kiên định lắc đầu: "Đây là bí mật, không thể nói."
"Lúc nãy ngươi vừa nói đó chỉ là tin đồn!" Vẻ mặt Phòng Thư Lộ như đang nói "Ngươi đùa ta đấy à".
Xuân Cẩn Nhiên quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn hắn.
Giang thị luôn trầm mặc chợt nở nụ cười, nụ cười kia tựa như không có ngày mai, lạnh lẽo đến tận xương tuỷ: "Thư Lộ, không phải là không thể nói, mà là không thể nói với ngươi."
Phòng Thư Lộ hay thay mặt cho phụ mẫu của mình đến Thanh môn thăm hỏi nên cũng quen biết với Giang thị, theo lý thì Giang thị và Thanh Trường Thanh gọi thẳng tên hắn cũng không có gì lạ. Nhưng vấn đề là Giang thị chưa bao giờ gọi hắn như thế, bỗng nhiên thân thiết khiến cho Phòng Thư Lộ bất giác rùng mình, nhưng hắn vẫn lễ phép đáp lại: "Tại sao chứ?"
"Không thể nói!" Thanh Trường Thanh hét lớn, kích động đến mức bật dậy trước mắt tất cả mọi người để ngăn cản.
Nhưng Giang thị đã bước đến đường cùng nào thèm để ý, chỉ nhàn nhạt nhìn phu quân của mình, sau đó chậm rãi nói với Phòng Thư Lộ: "Đó là vì mẹ ruột của Thanh Vũ đang ở phái Kỳ Sơn."
Phòng Thư Lộ sửng sốt, hắn hoàn toàn không ngờ chuyện này lại kéo đến tận nhà của mình, hắn không dám hỏi nữa, vì hắn cảm giác nếu tiếp tục hỏi sẽ không thể cứu vãn.
Giang thị lại không muốn để hắn toại nguyện, tiếp tục nói: "Thanh Vũ chính là..."
"Đủ rồi!" Thanh Trường Thanh hét lớn một tiếng, sau đó vội vàng phóng tới chỗ Giang thị, chặt một phát vào gáy bà ta. Giang thị không kịp phòng bị nên ngã xuống ngay tức khắc: "Người đâu, đưa Đại phu nhân về phòng giám sát, không được để bà ta ra ngoài dù chỉ nửa bước!"
Hai đệ tử phụ trách giám sát Thanh Phong vội vàng nâng Giang thị đã hôn mê ra khỏi sảnh chính.
Phòng Thư Lộ lùi lại hai bước, kinh ngạc ngã xuống ghế, không biết đang nghĩ gì.
Xuân Cẩn Nhiên hối hận bản thân có hơi lỗ mãng, nếu nghĩ kĩ một chút thì chuyện này đã có thể xử lý tốt hơn, không cần phải...
Một tia sáng lạnh lẽo đột nhiên xẹt qua mắt Xuân Cẩn Nhiên, hắn vô thức cảm thấy không ổn, nhưng đã không còn kịp. Nguyên thị đang được con trai ôm lấy bị một kiếm đâm xuyên qua lưng, sau đó thanh kiếm lại được rút ra với tốc độ cực nhanh, Nguyên thị thậm chí còn không kịp kêu lấy một tiếng.
Thanh Phong bị biến cố bất thình lình xảy ra làm cho không kịp phản ứng, vẫn duy trì tư thế ôm lấy Nguyên thị, nhưng tay đã cảm thấy nóng ướt, mà người mẫu thân hắn vừa an ủi trước đó không lâu đã chậm rãi trở nên lạnh buốt.
Lâm thị nắm chặt bội kiếm trong tay cười như điên dại: "Con trai, nương đã báo thù cho con rồi —— "
"Đừng!"
Xuân Cẩn Nhiên quát lớn, nhưng vẫn vô dụng.
Lâm thị cách hắn quá xa, hắn không thể ngăn kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn bà đó tự tay dùng kiếm cắt đứt cổ họng mình.
Chỉ trong phút chốc, hai mạng người.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Thanh Trường Thanh cũng không kịp phản ứng.
Thanh Phong đột ngột ôm Nguyên thị ra ngoài, Thanh Trường Thanh vô thức chất vấn: "Ngươi muốn làm gì?"
Thanh Phong không quay đầu lại: "Con không muốn để nương ở lại đây."
Thanh Trường Thanh nhìn theo bóng lưng đứa con trai, muốn ngăn cản nhưng lại bất lực.
Xuân Cẩn Nhiên đột nhiên ý thức được, có lẽ Thanh Phong đã hiểu ra bí mật mà Giang thị chưa kịp nói ra trước cả Phòng Thư Lộ.
Mặt trời lên cao, đêm đen trong Thiên Thanh Các rốt cuộc cũng đã qua.
Mặc dù kết cục không phải là giông bão qua đi, nhưng có người đã bị vạch trần, thẳng thắn nhận tội, có người mất đi sinh mạng, mọi thứ cũng nên hạ màn.
Chỉ là đám người bị giày vò suốt đêm cũng không có ai ngủ bù, mà mỗi người đều có ý định riêng ——
"Chú ý cách dùng từ của ngươi đi, không phải ta chạy, mà là không từ mà biệt." Xuân Cẩn Nhiên không ngẩng đầu lên, tiếp tục chỉnh sửa tay nải.
Đinh Nhược Thủy đen mặt: "Khác nhau chỗ nào chứ?"
Xuân Cẩn Nhiên chớp nhoáng thu thập xong đồ của mình, hất cằm lên dùng lỗ mũi nhìn bằng hữu: "Có đi hay không?"
"Ngươi đi rồi thì ta còn ở lại đây làm gì?" Đinh Nhược Thủy bĩu môi, cũng bắt đầu dọn đồ: "Dù sao độc trong người Thanh Vũ cũng đã giải gần hết rồi, có thể ngày mai sẽ tỉnh lại, chỉ tiếc là ta không thể thấy tận mắt."
"Không nhìn thấy bệnh nhân khỏi hẳn ngươi cũng không chết được" Xuân Cẩn Nhiên nói một nửa thì dừng lại, sau đó hạ giọng đe dọa: "Nhưng nếu tiếp tục ở lại đây thì sẽ chết thật đó."
Đinh Nhược Thủy nhỏ giọng hỏi: "Bởi vì bí mật kia?"
Xuân Cẩn Nhiên thở dài: "Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, dù ta nghĩ Thanh Trường Thanh sẽ không đến mức phát điên giết người diệt khẩu, nhưng lo trước khỏi hoạ, có ai lại không muốn sống lâu đâu."
Đinh Nhược Thủy trợn mắt: "Chuyện mà Kỳ Vạn Quán cũng biết thì còn có thể coi là bí mật không thể nói ra bên ngoài hả? Biết đâu chừng cả giang hồ cũng biết hết rồi, chỉ có Thanh môn chủ ở đây tự mình lừa mình thôi."
Đúng vậy, chuyện mà Kỳ Vạn Quán biết thì chẳng khác nào cả giang hồ đều biết. Nhưng lúc đầu Kỳ Vạn Quán nói "Tiểu công tử của Thục Trung Thanh môn có thể là con riêng của Thanh môn chủ và chưởng môn phu nhân phái Kỳ Sơn", Xuân Cẩn Nhiên cũng chỉ coi là tin bịa đặt của một kẻ vô lương tâm nào đó mà thôi, hắn vốn không để chuyện đó trong lòng. Nếu không có chuyến đi đến Thanh môn lần này, có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn không nhớ tới. Nhưng ai mà ngờ được, một tin đồn phong lưu lại kéo ra nhiều chuyện như vậy, làm mất đi bao nhiêu mạng người.
Hai người vừa nói chuyện vừa sắp xếp hành lý, Xuân Cẩn Nhiên nhìn quanh một hồi, xác định không có ai giám thị liền để lại một lá thư tạm biệt "chân thành", sau đó vác theo tay nải của mình và Đinh Nhược Thuỷ lén lút chạy đi. Về phần Đinh Nhược Thuỷ, vì bản thân hắn không có khinh công nên danh chính ngôn thuận nói dối là đi hái thuốc, sau đó nghênh ngang rời đi từ cửa chính.
Sau khi rời khỏi Thanh môn, hai người đi một hơi suốt bảy tám dặm trên sơn đạo mới tìm được một trấn nhỏ, trước khi trời tối đã tiến vào khách điếm.
Bởi vì gấp gáp lên đường nên chân của Đinh Nhược Thuỷ bị nổi bong bóng, phải dùng ngân châm chọc bể từng cái, làm hắn đau đến nhăn mặt nhăn mày. Xuân Cẩn Nhiên thấy thế không hề đồng tình mà còn sẵn dịp phê bình: "Bảo ngươi chăm chỉ luyện công thì ngươi không chịu, mới đi có chút xíu đã vậy, lỡ sau này gặp nguy hiểm thì có chết như thế nào cũng không biết"
Đinh Nhược Thủy không đồng ý với cách nói này: "Sao mà không biết? Ta mà chết thì chắc chắn là do ngươi không có ở bên cạnh ta rồi!"
Xuân Cẩn Nhiên 囧, mắng cũng không phải, cười cũng không xong, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, ta nhất định sẽ luôn bảo vệ ngươi trong tầm mắt."
Đinh Nhược Thủy vui vẻ ra mặt, đương nhiên là hắn rất hài lòng với đáp án này, chẳng qua là có một chuyện mà từ lúc chạy trốn đến giờ hắn vẫn luôn suy nghĩ: "Giang thị nuôi dưỡng Thanh Vũ bao lâu nay, muốn hại hắn lúc nào mà chẳng được, tại sao phải chọn lúc ta đến chữa bệnh, ngươi đang tra án để sai khiến Giang Ngọc Long hạ độc?"
"Ta cũng từng nghĩ tới chuyện này, Thục Trung rất xa, dù ngươi có là thần y thánh thủ cũng sẽ có lúc phải rời đi. Họ hoàn toàn có thể chờ ngươi đi rồi mới hạ một loại độc có hiệu quả nhanh hơn, vậy thì dù ngươi có đạp mây bay về cũng không cứu kịp." Xuân Cẩn Nhiên nói đến đây thì dừng lại, hỏi ngược lại Đinh Nhược Thủy: "Nhưng lúc nào thì ngươi mới chịu rời đi?"
Đinh Nhược Thủy không hiểu lắm: "Đương nhiên là sau khi trị hết bệnh cho Thanh Vũ."
"Đây chính là nguyên nhân" Xuân Cẩn Nhiên nhún vai: "Cũng chỉ có một khả năng khiến họ nhất định phải giết người trong khoản thời gian này."
Đinh Nhược Thủy sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra: "Ý ngươi là Thanh Vũ biết kẻ hạ độc là ai?!"
"Ta không chắc hắn biết cả hai kẻ hạ độc hay không, nhưng ít nhất thì Thanh Vũ biết Giang thị chính là người hạ độc mình" Xuân Cẩn Nhiên thở dài: "Cho nên Thanh Vũ nhất định không thể tỉnh lại, hắn phải chết."
Đinh Nhược Thủy khó hiểu: "Nếu hắn biết thì sao lại không nói ra?"
"Có thể trước khi hôn mê mới kịp nhận ra, cũng có thể là nghĩ đến ân dưỡng dục nên không muốn nói." Xuân Cẩn Nhiên cảm khái xong, thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại vui vẻ nói: "Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của ta, sự thật chỉ có bọn họ mới biết."
"Không, ta tin tưởng ngươi." Đinh Nhược Thủy nghiêm túc nhìn hắn: "Ngươi rất lợi hại trong việc suy đoán hành động của người khác."
Xuân Cẩn Nhiên cười khổ, nhớ tới trận gió tanh mưa máu ở Thanh môn: "Có đôi khi, ta thực sự hi vọng mình không lợi hại đến vậy."
...........
Đêm đó, tại Thanh môn, trên nóc nhà của Đại phu nhân.
Xuân Cẩn Nhiên đã ẩn núp ở đây hơn một canh giờ, nếu "người kia" vẫn không xuất hiện thì hắn sẽ thật sự dẹp đường hồi phủ. Dù khách điếm ở trấn nhỏ tương đối đơn sơ, nhưng vẫn tốt hơn mành trời chiếu đất, vì chút tò mò thì không đáng phải trả giá nhiều như vậy.
Rốt cuộc, gió đêm gợn lên một tia bất thường.
Xuân Cẩn Nhiên ngừng thở, như dự cảm được điều gì đó, hắn hạ thấp người, sau đó nhanh chóng thấy được một hắc y nhân đáp xuống cửa sổ phòng Giang thị. Người này khinh công thượng thừa, hầu như không hề phát ra tiếng động nào, những đệ tử Thanh môn tuần tra cách đó không xa cũng không phát hiện ra đối phương. Xuân Cẩn Nhiên thấy tên đó lặng lẽ chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ phòng Giang thị, sau đó móc ra một ống trúc từ trong ngực, đưa vào khe hở...
"Này ——" Xuân Cẩn Nhiên hạ giọng đến mức hầu như chỉ còn tiếng thở, nhưng với người đứng gần trong gang tấc cũng đã đủ dùng.
Hắc y nhân đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với một cặp mắt trêu chọc.
Xuân Cẩn Nhiên ngồi xổm trên mái hiên, tiếp tục hạ giọng: "Nhược Thuỷ nói Bích Khê Thảo rất khó tìm, ta vẫn buồn bực không hiểu Giang thị lấy được nó bằng cách nào, bà ta là phu nhân cửa lớn không ra cửa nhỏ không đến, sao có thể tìm được loại độc hiếm có này, nhất định phía sau có người hỗ trợ. Mà bây giờ Giang thị đã bị bắt, người sau lưng sợ bà ta khai ra nên hết tám phần là muốn giết người diệt khẩu, quả nhiên ta đã đoán đúng."
Hắc y nhân đã thu hồi ống trúc, ung dung nhìn Xuân Cẩn Nhiên, như đang chờ hắn nói tiếp.
Xuân Cẩn Nhiên cũng không phụ sự trông đợi của mọi người: "Có lẽ ngươi không biết, ta có một tuyệt chiêu, chỉ cần thấy nam nhân có dáng dấp hấp dẫn, dù có bị vải đen che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt thì ta vẫn có thể nhận ra được. Có phải ngươi nên khen ta một câu không hả Bùi Tiêu Y?"
——————
Edt [Lảm nhảm]: Cho bạn nào không nhớ thì tin đồn về Thanh Vũ mà Xuân Cẩn Nhiên nói tới chính là đoạn đầu chương 6 lúc "nghi phạm" Xuân Cẩn Nhiên và "người truy nã" Kỳ Vạn Quán tám nhảm với nhau á =)))
Cập nhật: Từ bây giờ mình sẽ ra chương theo từng phần nhé (aka tên chương + số), edit hết một phần thì mình sẽ đăng một lượt luôn. Chương này là chương cuối cùng của Thục Trung Thanh môn nên mình edit hết phần tiếp theo thì mới đăng chương mới nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT