*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau một hồi nhốn nháo hoảng loạn mọi người lại trở về xe, tiếp tục hành trình đi vào thị trấn.
Hai kẻ buôn người bị áp tải lên chung chiếc xe với Tuân Lan, trừng mắt nhìn chăm chăm vào cậu, nếu như ánh mắt có thể giết người thì chắc Tuân Lan cũng tiêu đời được ngót nghét trăm lần rồi.
Vừa nãy Kỳ Niên không giúp đỡ được gì, lúc này bên người không có ai, anh yên lặng giơ ngón tay cái cho Tuân Lan, sau đó hỏi: "Cậu từng thấy cô ta trên thông báo truy nã thật à?"
Tuân Lan lắc đầu cười cười.
Mèo mù vớ phải cá rán mà thôi, dù sao cậu cũng chỉ nói rằng "hình như từng nhìn thấy", chờ đến khi tới đồn để cảnh sát xác nhận tội danh của bọn họ thì thực hư chuyện cậu từng thấy người phụ nữ này cũng đâu còn quan trọng nữa. Nhưng nhìn vào phản ứng của cô ta khi nãy, hiển nhiên là đã bị Tuân Lan vô tình nói trúng rồi.
Xe lại đi thêm mười phút, rốt cuộc cũng vào tới thị trấn, rất nhanh họ đã đến trước cổng đồn.
Trên đường đi nhóm bọn họ cũng đã gọi điện báo trước với các chú cảnh sát, nhắn rằng lát nữa sẽ đưa đến hai người bị tình nghi là kẻ buôn người. Vừa đi tới cổng đồn, hai tên buôn người kia giãy giụa càng thêm kịch liệt, trên mặt tràn đầy nỗi tuyệt vọng.
Đoàn người nán lại đồn chừng nửa giờ, cảnh sát cũng xác nhận được danh tính của đôi nam nữ kia. Quả thực là kẻ buôn người, người phụ nữ nọ trước đây vốn dĩ rất gầy, sau này vì để chạy tội nên đã nhiều lần làm giả thân phận, còn làm cho bản thân tăng cân, nếu là những người không quen biết cô ta thì trên cơ bản chẳng thể nhận ra cô là ai sau khoảng thời gian béo lên này, ngay cả cảnh sát cũng phải nhờ đến kỹ thuật chuyên nghiệp để so sánh mới có thể xác định danh tính.
Còn về bé con cả đường đi luôn chìm vào giấc ngủ, sau khi được bác sĩ kiểm tra đã khẳng định rằng bé bị người ta chuốc thuốc ngủ, cũng may là lượng thuốc không nhiều lắm, chỉ cần chờ bé tỉnh lại là không có vấn đề gì.
Những chuyện sau đó đều giao phó cho các chú cảnh sát, cả đoàn người ngoại trừ Tuân Lan, số còn lại từ sau khi rời khỏi đồn, khuôn mặt ai nấy vẫn còn vương vẻ khó mà tin nổi.
Có ai mà ngờ được, chỉ là tham gia một cái show tống nghệ phát sóng trực tiếp thôi mà lại bắt được tận hai tên buôn người.
Hotsearch weibo lại bị oanh tạc, hashtag #Tuân Lan bọn buôn người#, #Tuân Lan đá người# lấy tốc độ hỏa tiễn liên tục leo top, nếu là người không biết chuyện nhìn thấy không chừng còn tưởng rằng Tuân Lan là bọn buôn người hoặc Tuân Lan bạo lực đánh người chứ chẳng đùa.
Đợt rồi Tuân Lan bị treo trên hotsearch tận mấy ngày, giờ này dân ăn dưa nhìn cái tên này hẵng còn thấy quen mắt lắm, thầm nhủ "Sao lại là chú nữa vậy", sau đó lại ôm tâm tình "Để tui coi chú lại dính vào vụ gì" nhấp vào hotsearch, tức khắc "Cái lùm mía".
[《Tam Giúp》---- gameshow chân thực nhất lịch sử.]
[Lan Lan quyến rũ, livestream bắt cóc!]
[Cứ nói Tuân Lan ẻo lả, mấy má vào xem dùm cú đạp kia với, cmn vậy mà ẻo hả trời?]
[Cú đấy Tuân Lan làm đẹp vãi.]
[Ha ha ha ha một đạp của Tuân Lan hạ xuống, tất cả mọi người đều choáng vàng.]
Còn có mấy cái GIF Tuân Lan đạp ngã hai người kia cùng với cú đáp đất hạ gục người đàn ông cũng được dân mạng chuyển tiếp liên tục. Tuân Lan trong GIF động tác nhanh nhẹn, cú nhấc chân nhảy xuống vô cùng trôi chảy, tạo cho người ta một cảm giác chỉ cần là cậu ra tay, đối phương nhất định sẽ bị hạ gục.
Chỉ trong một thời gian ngắn lượng người xem ở phòng livestream đã tăng lên đến một con số vô cùng kinh ngạc. Nhưng mà các khách mời giờ này vẫn còn đang trong quá trình ghi hình, không được sử dụng đi động nên cũng chẳng nhìn thấy được sự thay đổi chóng mặt đó. Lúc này bọn họ mời vừa từ đồn đi ra, tiếp tục cuộc hành trình đến chợ bán củ sen của ngày hôm nay.
Đoàn người 7 giờ bắt đầu xuất phát, tuy rằng chậm trễ mấy chục phút nhưng bây giờ đến nơi cũng chỉ vừa hơn 8 giờ một chút, thời điểm các khách mời đến chợ cũng trùng hợp là giờ mà khu chợ bắt đầu đông khách.
Năm người chia làm hai nhóm, Tôn Chu, Hàn Văn và Diệp Tiêu Nhã một nhóm, Tuân Lan và Triệu Tích một nhóm, bày ra hai quầy hàng bắt đầu bán củ sen.
Tổ hợp năm người, dù là Tôn Chu thoạt nhìn có vẻ hơi hung dữ nhưng trông kỹ thì vẫn cứ là một anh đẹp trai nét nào ra nét nấy, hội trai xinh gái đẹp vừa đứng đó ngay lập tức đã thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Cả hội cũng chưa có ai từng buôn bán bao giờ, mới đầu còn ngượng miệng chưa dám chào hàng, mãi đến khi Diệp Tiêu Nhã xung phong ra trận rao bán củ sen thì Hàn Văn và Tôn Chu cũng cười hì hì mở miệng rao theo, nhưng vì lý do Tôn Chu nhìn dữ quá nên anh chủ động lùi một bước phụ trách việc cân kí, việc trò chuyện cùng khách hàng sẽ được giao cho Diệp Tiêu Nhã, còn Hàn Văn sẽ chịu trách nhiệm thu tiền về.
Sạp bên kia đã thuận lợi khai trương, chỗ Tuân Lan và Triệu Tích cũng chào đón vị khách hàng đầu tiên của mình ---- một bác gái đang kéo chiếc xe kéo nhỏ.
Triệu Tích niềm nở chào hàng: "Thím ơi, mua ít củ sen đi thím, củ sen nhà con ăn siêu bột luôn đấy ạ."
Bác gái gượm bước, tầm mắt vòng một vòng về phía hai người, rồi dừng lại ở chỗ Tuân Lan, tò mò nói: "Cô gái này sao đẹp trai thế nhỉ."
[Mắc gì mà cứ bị nhầm thành con gái hoài vậy ta ơi.]
[Người đẹp bán củ sen.]
[Muốn ăn củ sen Lan Lan đào quá đi à!]
[Lan Lan: Thím ơi, tuy rằng tóc con hơi dài nhưng hầu kết của con cũng lớn lắm đấy!]
Triệu Tích nhịn lắm mới không cười thành tiếng, khóe môi Kỳ Niên lại khẽ cong cong, còn bản thân "cô gái" thì vô cùng điềm tĩnh.
Tuân Lan cầm lên một khúc củ sen múp máp, nói: "Thím à, bởi vì thím đã khen con đẹp trai nên nếu thím mua củ sen của nhà con thì con sẽ tính rẻ cho thím một chút."
Nghe được giọng nam của Tuân Lan rõ ràng là không có tí gì liên quan đến hội chị em phụ nữ, bác gái ngạc nhiên che miệng, "Ối trời, cậu là con trai ư!"
Ai ai mà chẳng có lòng yêu thích trai xinh gái đẹp, sau khi biết được Tuân Lan là con trai, ánh mắt tò mò của bác gái cũng chẳng giảm đi tí nào, bác một bên lựa củ sen, một bên đáp lời: "Mấy đứa trông đẹp như vậy có phải là người nổi tiếng không đấy, tên gì vậy con?"
Tuân Lan nói: "Con tên Tuân Lan thím ạ."
Bác gái lẩm nhẩm tên cậu một lần: "Tuân Na, Na nào nhỉ?"
Tuân Lan: "Là Lan, Lan trong Ba lan tráng khoát* ạ."
*
Triều dâng sóng dậy; rộng lớn mạnh mẽ."Thím biết." Bác gái một bộ bác hiểu mà, "Tuân Na, cái tên này hay lắm."
Tuân Lan: "..."
Na thì Na vậy, Tuân Lan đã hoàn toàn từ bỏ việc chỉnh sao cho đúng tên mình, bình tĩnh gật đầu.
Khu bình luận ở phòng livestream cười sảng, Triệu Tích bên cạnh cũng đã nghẹn cười đến mức sắc mặt đỏ bừng.
Tầm mắt bác gái lúc này mới chuyển qua cậu ta, "Sao thế, thím nói gì sai à?"
"Không có không có." Triệu Tích học theo khẩu âm bác gái, "Cậu ấy tên Tuân Na, thím cứ gọi Tuân Na là được ạ."
Thế là đối với Tuân Lan bác gái hễ mở miệng ngậm miệng đều gọi Na Na, trước lúc rời đi còn chụp chung với Tuân Lan một tấm.
Chờ đến khi bác gái đi rồi, Tuân Lan cầm tiền thu được chụp vào lồng ngực Triệu Tích, "Lấy tiền đi, Bẩn Thỉu Thỉu*."
*Khúc này bản QT là Bẩn hề hề (Zāng xī xī) mình đi check thì nó phát âm cũng gần giống như Triệu Tích Tích (Zhào xī xī),
chắc bạn Lan bản đang chơi chữ, mình không biết nên edit lại sao cho dừa nên mạnh dạn để vậy luôn.Triệu Tích cười vang, vui tươi hớn hở nhận lấy cái biệt danh đầy ba chấm này.
Đây là khu chợ có lưu lượng người qua lại đông nhất trên thị trấn, người đến kẻ đi, có không ít người nhận ra bọn Tuân Lan đang ghi hình gameshow, cũng càng nhiều người nhận ra nhóm khách mời, rất nhiều người dân ôm tâm lý hiếu kỳ muốn được trò chuyện cùng người nổi tiếng đã tới mua củ sen. Hai cái sạp nhỏ chẳng lúc nào ngơi khách, cả hội ai nấy đều bận đến vã mồ hôi, thế là vào lúc trời sắp chuyển hẳn về trưa, một nghìn kilogram củ sen chất đầy hai chiếc xe cũng đã vơi đi gần hết. Củ sen ngon thì bốn tệ một kí, còn củ gãy thì tính ba tệ rưỡi, tổng số tiền thu về được cũng đã vượt qua con số hai nghìn tệ mà bên chương trình yêu cầu.
《Ba Giúp》là gameshow mang tính chất giúp đỡ những hộ gia đình có hoàn cảnh khó khăn, trước đây Đại Mã là một ngôi làng rất nghèo khó, thu nhập mãi không thể đi lên, sau này bên chính phủ phái người tới đây khảo sát chất lượng đất đai, sau đó căn cứ vào khí hậu vùng này, phát hiện ra rất thích hợp trồng sen nên đã khuyến khích dân làng đưa vào gieo trồng, còn mở thêm các nhà máy sản xuất bột sen và các công xưởng chế biến củ sen nhồi gạo nếp* ở gần địa phương, vừa mang đến kế sinh nhai cho nông dân vừa tạo thêm công ăn việc làm cho mọi người. Mấy năm trở lại đây còn khuyến khích các hộ dân mở gian hàng trên các sàn thương mại điện tử, triển trai bán củ sen tươi online, tạo ra nhiều đường để kiếm thêm thu nhập.
*Củ sen nhồi gạo nếp: Các vị khách mời xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ được giao, buổi chiều đã đến tham quan nhà máy sản xuất bột sen và xưởng chế biến củ sen nhồi gạo nếp, mọi người còn được cho nếm thử món sen nhồi nếp, hương vị thực sự rất ngon. Tôn Chu vốn là người hảo ngọt nên cũng mua mang về không ít.
Tuân Lan cũng mua một chút, đem về cho Lôi Tuấn ăn thử.
Chiều muộn tầm 5 giờ, chương trình phát sóng trực tiếp cũng sắp đi đến hồi kết.
Tiêu Chu lúc này đã thu dọn hành lý xong xuôi, bướm nhỏ vẫn còn đang ghi hình, Tuân Lan cũng giống như mấy vị khách mời còn lại, nhận lấy một túi củ sen mà thím Vương đưa cho, xung quanh còn được phủ bùn, đến lúc về tới nhà vẫn sẽ có chút sen tươi để thưởng thức.
Sau khi nói lời chia tay cùng thím Vương và những dân làng ra tiễn bước họ, đương lúc Tuân Lan chuẩn bị lên xe bỗng nghe một giọng nói mềm mại của một bé con gọi to tên mình.
"Anh Na Na!" cháu gái nhỏ của thím Vương bước ra dưới ánh mắt khích lệ của bà mình và tất cả dân làng, ngượng ngùng đưa đồ vật trên tay đến cho Tuân Lan, "Cái này cho anh."
Trên tay cô bé là một sợi dây buộc tóc, trên dây còn được gắn một chú gấu đáng yêu vô cùng. Vì hai ngày nay luôn phải làm việc nên Tuân Lan thường cột tóc mình lại, lần đầu tiên bé nhìn thấy Tuân Lan đã bị bím tóc của cậu thu hút quá chừng. Hẳn là thích Tuân Lan lắm nên cô bé mới quyết định tặng cho người anh này sợi dây cột tóc mới tinh mà mình vẫn luôn không nỡ xài.
Ánh mắt Tuân Lan dịu dàng, cậu nhận lấy dây buộc tóc sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô nhóc, hệt như làm ảo thuật, trong tay bỗng biến ra một đóa hoa dại. Cậu đưa về phía cô bé, "Đây là quà đáp lễ cho em."
Đôi mắt bé lấp lánh sáng ngời, nét mặt rạng rỡ nhận lấy đóa hoa, vui vẻ nói: "Cảm ơn anh."
Tuân Lan xoa đầu bé gái, đứng dậy nghiêm túc tạm biệt bé rồi mới bước lên xe.
Sau khi an vị trên ghế, Kỳ Niên ngồi cạnh thấy Tuân Lan ngắm nghía sợi dây buộc tóc vừa được tặng hồi lâu mới cất đi, tâm tình nom có vẻ tốt lắm.
Kỳ Niên liếc nhìn mái tóc dài gần ngang vai của cậu, lộ vẻ trầm ngâm.
Vì để bảo mật thông tin chuyến bay của các vị khách mời, chỉ một lát sau khi rời khỏi làng Đại Mã chương trình phát sóng trực tiếp đã được kết thúc, nhưng không hiểu vì lý do gì mà chuyến bay của Tuân Lan vẫn bị lộ ra bên ngoài.
Khi máy bay hạ cánh đã là hơn 9 giờ đêm, Tuân Lan vừa ra tới sảnh sân bay lập tức nhìn thấy một đám đông vừa nam vừa nữ, trên tay hầu như đều cầm banner viết tên cậu. Tuân Lan hôm nay không ngụy trang nhiều, chỉ đơn giản là đội mũ và đeo khẩu trang, thế nên những người quen thuộc về cậu chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra, bởi vậy mà Tuân Lan vừa ra tới đã bị đám đông tràn đến vây quanh.
"Lan Lan a a a a!"
"Bé Lan ơi cưng lại gầy rồi, phải ăn uống cho tốt vào nhé!"
"Ới anh Na Na, tư thế đạp bọn buôn người của anh đẹp trai dễ sợ luôn á!"
"Lan Lan có thể ký tên được không?"
Tuân Lan còn chưa kịp phản ứng thì trong ngực đã bị nhét cho một đống đủ loại quà, lẫn trong đó còn có không ít dây buộc tóc.
Bọn họ bị chặn đến không đi nổi, Tiểu Chu đứng ngăn ở trước người Tuân Lan, cản lại vài cô nàng quá khích.
Tuân Lan bấy giờ mới hoàn hồn, lên tiếng: "Có thể ký tên, chúng ta đến góc bên kia nhé, xin mọi người hãy nhỏ giọng một chút."
Sân bay người đến người đi, trận náo động bên này sớm đã thu hút sự chú ý của đám đông qua lại.
Tuân Lan để cho Tiểu Chu ôm lấy quà, vừa dẫn mọi người qua góc khác vừa nhận lấy giấy bút ký tên. Một ngày sau khi xuyên tới đây cậu đã luyện tập nhuần nhuyễn cách ký tên của nguyên thân, lúc này đặt bút hoàn toàn chẳng gặp tí trở ngại nào.
Tuân Lan một bên ký tên một bên nói: "Cảm ơn sự yêu thích của mọi người dành cho em, cũng rất biết ơn mọi người muộn như vậy vẫn còn đứng chờ ở đây. Chỉ có điều, sân bay là nơi công cộng, chúng ta thế này sẽ khiến cho những người khác cảm thấy không thoải mái thậm chí là gặp phải phiền toái, sau này chúng ta hãy cố gắng hết sức gặp nhau vào những dịp thuận tiện hơn, mọi người thấy có được không?"