*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ủng hộ trang chính chủ, không tiếp tay cho bọn Repost!!

Edit: Sakurachan042 (wp: Jfuuva blog)

......

Lần thứ hai Mạc Hi mở mắt ra, cảm thấy sự mỏi mệt và đau đớn còn sót lại trên cơ thể, sự vô lực khiến anh chỉ sững người nhìn trần nhà.

Trên người dính nhớp nháp. Cảm giác nhầy nhụa này làm anh không kiềm chế nổi nôn khan một tiếng, bình tĩnh ngồi dậy, vị trí khó nói kia đau nhói làm vẻ mặt anh vặn vẹo trong chớp nhoáng.

Nhưng anh không phải là con gái yếu ớt.

Gắng gượng đứng dậy, Mạc Hi không tìm thấy quần áo của mình, chỉ có thể mặc tạm áo tắm dài vứt một góc.

Giày cũng biến đâu mất, đành phải đi chân trần, cố ra vẻ bình thường bước chân ra ngoài cửa, đầu sỏ gây tội ngồi trên sô pha, tay cầm điều khiển từ xa bật thứ gì.

Lửa giận của Mạc Hi dồn lên.

"Hàn Cảnh!" Hình như anh đã quên mất bộ dạng chật vật của mình bây giờ, xông đến trước khuôn mặt chết tiệt. "Anh!"

Đến gần mới phát hiện, trên màn hình TV hiện hình ảnh... Vẻ mặt say mê của người đàn ông...

Sắc mặt Mạc Hi trắng bệnh trong nháy mắt.

Anh sải chân bước đến không chút do dự, che mình trước màn hình TV, trừng mắt nhìn Hàn Cảnh ngồi trên ghế sô pha.

"Anh còn đê tiện hơn được không!" Mạc Hi siết chặt tay. "Bỏ thuốc tôi, còn ghi hình, anh!" Anh đăm đăm nhìn người bạn duy nhất của mình, quen biết gần hai mươi năm trời, bây giờ lại xa lạ như thế.

Hàn Cảnh nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt kỳ lạ, không hiểu sao lại có vẻ vô tội.

Thuốc? Tất nhiên là không có.

Nhưng cũng chỉ là Mạc Hi tự an ủi lòng mình thôi.

Hàn Cảnh nhìn thấu suy nghĩ của Mạc Hi, nếu tự bản thân hắn đã không muốn thừa nhận mình đã trầm mê, thì cứ để như vậy đi.

"Sáng sớm đã câu dẫn tôi?" Ánh mắt hắn quét một đường thẳng từ cẳng chân trần trụi của Mạc Hi lên trên, ác ý đong đầy trong nụ cười. "Đêm qua vẫn chưa sướng đủ?"

"Câm miệng!" Mạc Hi lạnh mặt, muốn không để mình mất khí thế. "Anh sao có thể làm ra chuyện này! Xấu xa!"

Hàn Cảnh bị chỉ thẳng vào mặt mắng, nét cười trên khuôn mặt càng thêm xán lạn.

"Được được được, tôi là kẻ xấu." Hắn dựa người trên ghế sô pha. "Vậy tôi chỉ có thể làm những chuyện mà người xấu làm, như là..." Hắn nhìn thẳng vào mắt Mạc Hi, bỗng nhiên nét tươi cười biến mất.

"Mời Tô Kiều thưởng thức video này."

Tô Kiều? Tô Kiều!

Cái tên này làm toàn bộ sức lực của Mạc Hi như bị rút kiệt.

"Anh dám!" Mạc Hi biết giọng nói của mình đang run lên.

Hàn Cảnh tất nhiên cũng nghe ra, nở nụ cười có vẻ như rất vui sướng.

"Kiều Kiều rất 'yếu ớt' nhỉ." Điệu nói khinh bỉ, vừa thưởng thức sắc mặt dần trở nên trắng bệnh của Mạc Hi. "Thấy Mạc thiếu trên đoạn phim, chắc có lẽ còn tự tử nữa."

"Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng cho tôi!" Mạc Hi bịt tai, không muốn nghe những lời nói đáng sợ quỷ quyệt từ Hàn Cảnh.

Hàn Cảnh cũng không mở miệng.

Hơn nửa ngày trời Mạc Hi mới bình tĩnh lại.

"Anh, anh muốn thứ gì." Anh nhìn chằm chằm Hàn Cảnh, giống như đàm phán thương vụ. "Công ty? Tôi chuyển nhượng cổ quyền cho anh là được."

Chuyện cũng đã xảy ra, chính anh không thể thản nhiên kết bè kết phái với Hàn Cảnh trong công ty được nữa.

Sợ cái gì, bắt đầu lại một lần nữa thôi.

Công ty có thể có cái thứ hai, nhưng nếu Tô Kiều xảy ra chuyện gì, không thể có Tô Kiều thứ hai.

Hàn Cảnh trầm thấp cười, tiếng cười làm lòng người tái lạnh một lúc sau mới dừng lại.

"Làm tình nhân của tôi đi."

Lần tiếp theo mở miệng chính là để nói ra ý muốn có chút kỳ quái này.

Mạc Hi ngây ngẩn.

Hàn Cảnh tựa như một ác ma mê hoặc anh sa đoạ, dùng lời lẽ ngọt ngào như đường mật gạt lừa anh. "Nếu Tô Kiều rất cần cậu, thì, cậu vẫn có thể tiếp tục ở bên cạnh nó..."

Nheo hai mắt, nụ cười của Hàn Cảnh còn có vài phần dịu dàng.

"... Chỉ cần, dành cho tôi một chút thời gian là ổn rồi." Hắn vươn tay hướng đến Mạc Hi. "Tôi chỉ cần chiếm lấy một chút thời gian của cậu, còn lại, việc gì cậu cũng không cần lo lắng."

Mạc Hi bất giác lùi phía sau một bước.

Hàn Cảnh vẫn để yên bàn tay tại chỗ, nhẹ giọng nói. "Tôi sẽ không xuất hiện trước mặt Tô Kiều, mối quan hệ của chúng ta mãi mãi sẽ không được phát hiện. Chỉ có một yêu cầu đơn giản duy nhất là cậu phải... lên giường với tôi."

"Mơ tưởng!" Mạc Hi kích động lẫn chần chừ.

Hàn Cảnh buông tay xuống, khẽ cười.

"Tin tôi, đối với tôi thân thể của cậu chỉ là mới mẻ nhất thời." Ánh mắt hắn không giống như giả vờ. "Có lẽ làm vài lần, tôi sẽ chán." Hắn nhìn Mạc Hi, lại nhếch mép cười một lần nữa.

"Cậu chỉ cần kiên nhẫn đợi qua vài ngày, Tô Kiều cũng không hay biết cậu phản bội... nhưng nếu cậu thực sự không muốn tiếp nhận, tôi chỉ đành đến gặp mặt em ấy thôi." Hàn Cảnh cười gian trá. "Tiện thể cho em ấy chiêm ngưỡng một chút kiệt tác của chúng ta."

Điên rồi! Điên hết rồi!

Mạc Hi biết Hàn Cảnh nói là làm được.

Anh không dám tưởng tượng ra viễn cảnh Tô Kiều nhìn bản thân mình như vậy, sẽ dùng vẻ mặt nào nhìn anh.

Không được... Không thể để cho em ấy biết.

Tô Kiều hẳn là sẽ không chịu nổi.

Chính anh đã từng không quan tâm cậu, bây giờ còn thêm chuyện này...

Nếu để Tô Kiều biết...

Trong cảm nhận của Mạc Hi, Tô Kiều cần được bảo vệ kỹ lưỡng như trân bảo.

Anh không thể chịu đựng nổi cảnh tượng mình thảm hại để lộ trước mặt Tô Kiều.

"Chỉ, chỉ vài lần thôi?" Mạc Hi nhìn Hàn Cảnh. "Anh rất nhanh là sẽ chán?"

Sao có thể.

Hắn vẫn chưa biến anh thành thứ đồ riêng của mình mà.

Hàn Cảnh vừa nghĩ vậy vừa cười cười gật đầu. "Đúng vậy, quan hệ của hai ta chỉ là người tình." Ngón tay hắn đặt bên môi. "Tất cả đều là bí mật."

Cuối cùng Mạc Hi cũng bước một bước đến hắn.

Hàn Cảnh lại nâng tay đón nhận. "Như vậy, nếu cậu vẫn chưa tẩy sạch, làm một lần nữa không?"

Đầu óc Mạc Hi mơ mơ hồ hồ, tựa như những dòng suy tưởng trong tâm trí anh đang giằng xé quằn quại, nhưng cơ thể lại tự động bước đến Hàn Cảnh, đặt bàn tay anh lên tay hắn.

Cảm giác xa lạ phân tán trong máu, vị đắng chát của nước mắt lại một lần nữa chảy ra, Mạc Hi chỉ có thể tự an ủi từ dưới cõi lòng mình.

—— Cùng lắm chỉ vài ba lần thôi.

—— Nhanh thôi sẽ lùi về dĩ vãng.

.....

Tác giả có lời muốn nói:

#ha ha ha tiểu tam và chính cung bỗng nhiên thay đổi địa vị#

Mạc Hi (che mặt): Tôi thật sự không phải tra nam! Hãy nghe tôi giải thích đã!

Hàn Cảnh (đắc ý): Xem coi, em ấy bị tôi đây quyến rũ bằng xxx mới toanh nhá.

Tô Kiều (nhìn chằm chằm): Tiện nhân! Được mỗi cái kỹ thuật có thể mang ra dùng!

Tác giả: Hãy xem lại cái kết của Makoto*~ Kích thích mà không thể lý giải~ Chương sau spoil tẹo~ tra nam lưu luyến cơ thể của tiểu yêu tinh Hàn Cảnh và tính cách của bạch nguyệt quang Tô Kiều~ (Gì cơ hả! Ai đó cứu tôi với!) Uh huh~ mong được vô danh sách truyện của mấy bồ~ được bình luận ủng hộ~ moah moah~

*Cái kết của Makoto: Makoto là nam chính trong bộ anime School Day, vì bắt cá hai tay nên đã bị nữ chính yandere chém đầu như hình dưới:3 Bộ này mình đã từng nghe qua nhưng vẫn chưa xem nên không rõ nội dung lắm, tất cả thông tin đều từ google.



......

Vài lời của editor:

Trong chương này có đoạn suy nghĩ nội tâm của Hàn Cảnh là không bỏ thuốc kích dục cho Mạc Hi, nhưng chương trước mình lại thấy có chi tiết nhắc đến Hàn Cảnh bỏ thuốc cho Mạc Hi. Tuy đã đối chiếu nhiều lần từ bản QT cho đến raw thì mình vẫn không rõ, chắc có thể là tác giả không nhớ chi tiết này hoặc mình vẫn sai:))

--------------------------------------------------------------------------------------

KHÔNG ĐỌC TRÊN WEDTRUYEN, TRUYENWIKI, TRUYENDKM,... HÃY ĐỌC TRÊN WORDPRESS JFUUVA BLOG ĐỂ CÓ TRẢI NGHIỆM TỐT NHẤT!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play