Tôi thầm thở dài một hơi. Thật ra Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha cũng có mặt
đáng yêu, chỉ là trước kia ở chỗ của Lý Hạo, để sống sót họ mới phải làm vậy thôi.
“Thế thứ màu đen đó là gì? Phương Dương, anh có manh mối gì không?”
Bạch Vi nhìn eo tôi rồi hỏi.
truyện teen hayTôi vội vàng cởi chiếc áo ngoài ra, bên trêи có dính một ít chất lỏng của
con mãng xà khổng lồ đã khô, nhưng lại để lại cảm giác hơi cứng.
Không chỉ có chỗ đó, vừa hay cũng chính những chỗ sờ lên thấy khá cứng này
đều đã biến thành màu đen, phần đó rộng cỡ một bàn tay.
Tôi đáp:
“Anh cũng không biết là thứ gì, nhưng hình như con mãng xà khổng lồ khá
sợ nó. Anh đoán là áo mình đã vô tình cọ vào cái cây nào đó tối qua”.
Dẫu sao bây giờ, chúng tôi cũng đang ở trong rừng, sống ở đây một khoảng
thời gian lâu như vậy, nên trêи người rất dễ dính phải thứ gì đó kỳ quái trêи các cái cây.
Bạch Vi cau mày nói: “Thế lát nữa ăn sáng
xong, chúng ta mau đi loanh quanh đây xem sao. Nếu không còn cách nào
khác, chắc tối nay mọi người không trốn thoát được đâu”.
Nói
xong, Bạch Vi nhìn sang Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha: “Mãng xà không ác như
hổ răng kiếm, vì con hổ răng kiếm là động vật có иɦũ ɦσα. Nhưng mãng xà
là động vật máu lạnh, đêm qua, nó đã ghi nhớ mùi cơ thể của chúng ta,
nên nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ. Hôm nay, nếu chúng ta vẫn không
tìm được cách đối phó với nó thì có lẽ…”
Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ lập tức tái mặt.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tôi ho khan một tiếng, nói: “Mặc kệ thế nào, chúng ta cứ ra ngoài xem sao
đã. Bây giờ trời sáng, chắc con mãng xà khổng lồ sẽ không xuất hiện đâu. Hơn nữa, nếu ở đây nguy hiểm thì chúng ta cùng xuất phát, đông người
thế này kiểu gì cũng đối phó được”.
Nếu đã lên kế hoạch xong,
chúng tôi đều bắt đầu hành động. Chúng tôi đang nấu ít canh thịt trong
hang, không chờ ai gọi, Triệu Thư Hằng đã tự tỉnh dậy. Ngửi thấy mùi
thơm, anh ta mở to mắt, rồi uống liền mấy bát.
Ăn sáng xong,
chúng tôi cùng đi ra ngoài. Có được bài học từ đêm qua, chúng tôi đã cẩn thận hơn nhiều. Con mãng xà khổng lồ có thân hình to lớn, nhưng lúc
hành động lại âm thầm lặng lẽ, nên tính uy hϊế͙p͙ tới chúng tôi còn lớn
hơn con hổ răng kiếm nhiều.
Vì đang là buổi sáng, còn khá nhiều
thời gian, nên chúng tôi đi lòng vòng xung quanh đây. Không ai dám chạy
quá xa, nhưng điều kỳ lạ là chúng tôi đã tìm hết mọi chỗ xung quanh hang động, nhưng không hề phát hiện ra loại cây nào trông kỳ lạ cả, càng
không phải bàn đến thứ màu đen gì đó.
Tôi suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta đi về phía thác nước xem sao đi. Biết đâu lúc về lại gặp được thì sao”.
Thấy tôi chuẩn bị đi về phía thác nước, ai nấy đều biến sắc mặt, nhưng cuối cùng vẫn chiến thắng được nỗi sợ hãi, đều đồng ý.
Có thể sống đến bây giờ, ngoài Hàn Mỹ Kỳ vẫn còn hơi lơ mơ ra, tất cả
chúng tôi đều biết rõ nếu mình không nghĩ ra cách thoát khỏi kiếp nạn
này thì sẽ mãi mãi mắc kẹt trong đó.
Vì đang là ban ngày, có lẽ
con mãng xà khổng lồ đang nghỉ ngơi trong hồ nước ở chỗ thác nước. Vì
thế chúng tôi đi đến đó phải hết sức cẩn thận, còn phải luôn luôn phòng
bị tình hình xung quanh, đây cũng là một bài khảo nghiệm tinh thần cực
lớn cho chúng tôi.
Nhưng khi thấy sắp đi tới bụi cây, tiến thêm
chút nữa là đến bãi đá bằng phẳng, đến lúc đó, dù con mãng xà khổng lồ
có mù thì cũng có thể phát hiện ra chúng tôi.
Chúng tôi vẫn không phát hiện ra bất cứ manh mối có giá trị gì, tôi thấy hơi không cam tâm, đồng thời cũng hơi nghi hoặc, chỗ màu đen đó là từ đâu mà ra?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT