Chúng tôi cứ nghĩ dù không có đám côn trùng quấy nhiễu trêи đường đi,
nhưng ít ra cũng sẽ gặp vài mối nguy hiểm nào đó. Nào ngờ là hoàn toàn
không có.
Đi đến cạnh khu rừng, chúng tôi dừng lại, mọi người đều nhìn tôi.
Tôi nói: “Nếu chúng ta đã đến được đây rồi, chắc chắn không thể bỏ dở giữa
chừng. Dù phía trước có thứ gì, chúng ta cũng phải đi. Huống hồ hôm nay
không có côn trùng là chúng ta đã bớt đi một mối nguy hiểm cực lớn rồi”.
Mọi người đều đồng ý, Bạch Vi nhắc nhở: “Nhưng mọi người cũng phải cẩn
thận, không biết có ai chú ý thấy không, nhưng tôi thấy trong khu rừng
này rất lạ. Khi chúng ta ở bên ngoài, vẫn có tiếng côn trùng kêu chim
hót, nhưng đến đây rồi, tự nhiên lại yên tĩnh đến lạ thường”.
Bạch Vi nhìn quanh mọi người một lượt, rồi nói tiếp: “Trông kiểu này là dễ có thú dữ đang trốn ở phía trước đấy!”
“Thú dữ?”
Bạch Vi vừa nói xong, Phùng Kha đã kinh ngạc hét lên. Con hổ răng kiếm đợt
trước chẳng là thú dữ còn gì? Nó đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn cho
chúng tôi.
Lúc đó, Hàn Mỹ Kỳ chỉ còn cách cái chết trong gang tấc, sắc mặt tái nhợt của cô ta khiến người khác giận sôi.
Lúc này, sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi, chúng tôi vẫn còn nhớ như in con hổ răng kiếm trong đêm bão tuyết đó.
Có thể nói lần ấy, chúng tôi có thể sống sót không phải là nhờ khẩu súng
của tôi, cũng không phải vì sức mạnh của cả nhóm, mà là vì chúng tôi đã
làm được một cái cửa gỗ.
Phải biết là bên ngoài cánh cửa gỗ của
chúng tôi chỉ có khoảng cách của một con đường nhỏ, con hổ răng kiếm đó
thì to lớn, chỉ có thể dùng một lượng sức nhỏ, nếu không để nó khôi phục bản tính trong rừng sâu, chắc dù tôi có súng, chưa bắn nổi ba viên đạn
thì đầu tôi đã rời khỏi cổ rồi.
Tôi nuốt nước miếng nói: “Được
rồi, dù có thú dữ hay không, tôi nghĩ chúng ta vẫn sẽ có lối thoát. Dẫu
sao nếu người lập ra hòn đảo này đã để mấy con thú dữ khổng lồ này ở lại đây, mà lại còn cho chúng ta lối thoát thì mới là lạ đấy!”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Bạch Vi cũng nói: “Đúng, đây cũng là cơ hội của chúng ta. Mọi người cứ coi đây là một chuyến phiêu lưu là xong”.
Tôi hít sâu một hơi, vung tay lên nói: “Mọi người bình tĩnh, đừng phí thời gian nữa, tiếp tục đi thôi”.
Sau khi đi lòng vòng một hồi, bây giờ sắc trời đã không còn sớm nữa, chắc cũng phải ba giờ chiều rồi.
Nếu chúng tôi tiếp tục kéo dài thời gian, qua ngày hôm nay, đám côn trùng
trêи vùng đồng bằng sẽ quay lại, đến lúc ấy đường lui cũng không có. Nếu phía trước không có đường thì đấy mới là sự tuyệt vọng thật sự.
Chúng tôi đã ở trêи hòn đảo này hai tháng, chẳng khác gì Robinson, nên đã
quen thuộc với cách tính thời gian dựa vào hướng mặt trời.
Tôi
giải thích sơ qua suy nghĩ của mình cho mọi người một lượt, vì thế ai
nấy đều bình tĩnh lại. Tôi bảo Hồ Kiếm chú ý đến Hàn Mỹ Kỳ, vì đây vốn
là trách nhiệm của y. Tôi sắp xếp như vậy, đương nhiên y sẽ không từ
chối.
Tôi lặng lẽ lần mò về phía trước, nhưng càng đi tôi càng có thể cảm thấy sự khác thường của khu rừng này.
Khác hoàn toàn với bên ngoài, khu rừng trong đây như có một sức mạnh kỳ dị gì đó khiến người ta thấy áp lực.
Chúng tôi vừa bước chân vào đã thấy như có một cái búa tạ đè ngang lồng ngực
mình, khiến chúng tôi hít thở khó khăn, mà càng đi vào sâu bên trong thì cảm giác này càng rõ rệt.
“Mọi người chờ đã, nhìn xem đây là thứ gì?”
Lúc tôi đang tập trung nhìn lên phía trước, đề phòng có con thú dữ nào đó
bất ngờ tấn công chúng tôi thì chợt có một giọng nói từ phía sau truyền
tới, dọa tôi giật nảy mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT