Nghĩ vậy, tôi chợt liên tưởng đến nhóm mình, hoàn cảnh hiện giờ của
chúng tôi có khác gì mấy con chuột này đâu, chẳng ai biết một ngày nào
đó sẽ có ai phải bỏ mạng ở đây. Lần trước, tôi tự dưng bị cảm, nếu không nhờ Bạch Vi dùng cơ thể sưởi ấm cho thì chắc tôi đã đi gặp ông bà tổ
tiên rồi.
Huống hồ trêи hòn đảo này chỗ nào cũng có mối nguy hiểm rình rập, chứ không chỉ riêng có điều kiện thời tiết kỳ dị.
“Phương Dương… Anh đang nghĩ gì thế? Còn không hành động là ba con chuột ấy chạy mất đó”.
Lúc này, Hồ Kiếm khẽ đẩy tôi một cái, làm tôi hoàn hồn lại. Tôi định thần,
hít sâu một hơi, giơ khẩu súng lên ngắm bắn: “Chuẩn bị, ba, hai, một.
Bắt đầu!”
Ngay sau đó, khẩu súng săn trong tay tôi đã bắn một
viên đạn ra, tiếng súng vang lên, con chuột mà tôi ngắm bắn ngã xuống,
hai cái chân sau của nó giãy giụa yếu ớt vài cái rồi dừng hẳn.
Dường như cùng lúc đó, một con chuột ở chỗ khác cũng bị một giáo của Hồ Kiếm
đâm trúng, nó ngã thẳng xuống đất, còn chẳng có sức mà vùng vẫy.
Thấy tình thế bất ổn, con chuột thứ ba bỏ chạy, chui ngay xuống đất. Nhưng
giờ chúng tôi đã không thể làm gì nó được, nên đành cho nó chạy.
Chúng tôi nhặt hai con chuột đã chết về bụi cây, chuẩn bị ngồi chờ con cuối
cùng, không ngờ còn chưa ngồi vững, cuối rừng chợt vọng lại tiếng sói
tru.
Tôi và Hồ Kiếm giật nảy mình: “Sói đến à?”
Ngay sau
đó chúng tôi đã hiểu ra, có lẽ là con sói đầu đàn đang triệu tập đồng
bọn, chứ không phải nó đang xông về phía chúng tôi, huống hồ bây giờ
chúng tôi đang ở khá xa chúng.
Nhưng để đảm bảo an toàn, chúng tôi vẫn từ bỏ kế hoạch tiếp tục vây bắt con chuột bự cuối cùng, mà lựa chọn quay về.
Gặp cả bầy sói ở trong rừng là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Trước kia, khi săn lợn, tôi đã gặp con vật này. Bảy, tám con đi cùng nhau, nhiều thì
lên đến mười mấy con. Đến mãnh hổ còn sợ bầy sói, huống chỉ là mấy người chúng tôi?
Dù chúng tôi đều có vũ khí, nhưng cũng không dám chắc có thể đánh đuổi được loài vật này không. Phải biết là điểm đáng sợ
nhất của sói không phải là bầy đàn của chúng, mà là khả năng ghim thù.
Nếu bị loài vật này ghim thù, xin chúc mừng, sớm muộn gì cũng có ngày cả bầy sói xuất hiện trước mặt bạn.
Điều quan trọng hơn nữa là qua nửa tháng đi săn, tôi đã dùng hết một nửa số
đạn của khẩu súng săn rồi. Một khi dùng hết đạn thì khẩu súng này có
khác gì cành củi khô đâu.
Chúng tôi quay về hang động, phủi tuyết trêи người xuống, rồi mới làm thịt mấy con chuột béo.
Thấy chúng tôi đã về, Hàn Mỹ Kỳ vui mừng chạy tới, cô ta nhìn chúng tôi từ
đầu đến chân. Nhưng chúng tôi đang mặc tấm da lợn dày bịch, sao cô ta có thể nhìn thấy được?
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Hàn Mỹ Kỳ khép tay lại hiếu kỳ hỏi: “Hai người có mang gì về không?”
Tôi vừa định lên tiếng, Hồ Kiếm đã giành nói trước: “Cô chủ, chúng tôi đã bắt được hai con chuột béo”.
“Chuột béo?”
Hàn Mỹ Kỳ giật mình, lùi lại một bước theo phản xạ có điều kiện, rồi lại bước tới: “Đâu?”
Đúng là phụ nữ, nghe thấy có chuột thì ít nhiều cũng thấy sợ hãi, đến Bạch Vi cũng bất giác tái mặt.
Chỉ có cô bé con, có lẽ vì đang mải chơi nên không hề bận tâm.
Hồ Kiếm lấy cái túi đựng hai con chuột ở sau lưng ra, ném xuống đất. Hai
con chuột đã chết nằm cong queo dưới đất, thậm chí chỗ vết thương còn đã đông cứng, khiến Hàn Mỹ Kỳ phải hét lên.
Nhưng sau đó cô ta lại
ngồi xuống, sờ trái mó phải, rưng rưng nói: “Mọi người xem này, hai con
chuột này đáng yêu quá, tiếc là chết mất rồi”.
Bạch Vi nói: “Nếu
chúng không chết thì chưa chắc nhóm Phương Dương mang được nó về đây
đâu. Chuột trong rừng ghê gớm lắm, lơ là một cái là chúng chạy mất
ngay”.
Hàn Mỹ Kỳ nói: “Nhưng trông chúng nó đáng yêu quá, chúng ta phải ăn nó thật à?”
Phải thừa nhận là trông vẻ bề ngoài của mấy con chuột này rất mập mạp ngây
ngô, đúng là rất có sức hút. Đặc biệt là bây giờ chúng đã chết, cái răng cửa có sức uy hϊế͙p͙ lớn nhất cũng không còn cử động, nên đúng là trông rất vô tội.
Nhưng Hàn Mỹ Kỳ vừa nói xong, chúng tôi đều cạn lời. Mặc kệ cô ta ra sức ngăn cản, chúng tôi vẫn nhóm lửa, làm sạch con
chuột xong thì bắt đầu nướng.
Mới nướng được một lúc, mà mỡ béo
của con chuột này đã tỏa hương thơm ngào ngạt khắp hang động, tôi còn
nghe thấy tiếng nuốt nước miếng ở bên trong.
Chẳng mấy chốc,
chúng tôi đã mỗi người một miếng ăn ngon lành. Duy chỉ có Hàn Mỹ Kỳ,
nhìn thấy chúng tôi ăn một cách không màng đến hình tượng, bụng cô ta
cũng sôi ùng ục, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua nói: “Con chuột
đáng yêu thế này mà mọi người cũng có thể ăn được sao…”
Nhưng sau khi chúng tôi ăn hết con đầu tiên, cuối cùng cô ta không nhịn được nữa, nuốt nước miếng nói: “Khoan, cho tôi một miếng…”
…
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Oa, Hồ Kiếm, thịt chuột này ngon quá… cho tôi thêm miếng nữa”.
Hai mắt Hàn Mỹ Kỳ phát sáng, nhìn chăm chăm vào nửa con chuột cuối cùng trêи bếp nướng.
…
Khí hậu trêи hòn đảo này cực kỳ lạ, bão tuyết đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Ngày hôm sau, lúc chúng tôi đi ra ngoài thì mưa tuyết đã ngớt nhiều, chỉ còn một màn tuyết mỏng không ảnh hưởng tới tầm nhìn bay phất phơ trong
không khí.
Nhưng với chúng tôi thì vẫn còn một vấn đề chưa được giải quyết.
Những người sống lâu năm ở phía Bắc có lẽ sẽ biết lúc tuyết rơi, giẫm chân
xuống đất một cái, tuyết có thể ngập đến mắt cá chân, điều này ảnh hưởng rất lớn đến việc đi lại của chúng tôi. Bình thường thì không sao, nhưng nếu gặp thú săn, hoặc bị các con mãnh thú rình rập thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Mấy người chúng tôi vắt óc suy nghĩ hồi lâu, nhưng
chẳng nghĩ ra được cách gì, cuối cùng Bạch Vi nói: “Hay là chúng ta thử
cách này xem sao?”
Chúng tôi ngoảnh sang nhìn cô ấy, chỉ thấy cô
ấy đang cầm hai cái gậy. Đầu tiên, cô ấy đan chéo hai cái gậy lại, sau
đó xếp chồng lên nhau. Tôi cau mày, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.
“Anh biết rồi!”
Tôi nhìn Bạch Vi: “Không hổ là con gái cưng của nhà họ Bạch, dù thi thoảng
em hơi ngốc một chút, nhưng lại khiến người ta phải nhìn bằng con mắt
khác ở phương diện này đấy”.
Tôi cười lớn đi tới ôm Bạch Vi, cô ấy chỉ liếc tôi một cái, nhưng không từ chối.
Trong lòng tôi càng kϊƈɦ động hơn, không chỉ vì đã tìm được cách di chuyển
trêи nền tuyết, mà còn vì quan hệ của tôi và Bạch Vi đang ngày càng thân mật hơn.
“Mọi người đi theo tôi”.
Nói rồi, tôi đi tới
đống củi ở cửa hang. Trước kia, chúng tôi chất củi kín cửa hang, nhưng
bây giờ số lượng củi chỉ cao ngang người. Vào mùa đông thì lượng củi này chỉ đủ dùng trong một, hai ngày.
Tôi lục tìm một lúc lâu, cuối
cùng đã tìm được mấy nhành cây có kϊƈɦ cỡ phù hợp. Tôi buộc chúng thành
hình như cái vợt tennis, sau đó dùng ruột cá buộc nó vào mắt cá chân
mình.
Tôi cử động chân nói: “Chắc không có vấn đề gì”.
Dứt lời, tôi bước đi trêи nền tuyết ở ngoài hang dưới sự quan sát của mọi
người. Quả nhiên vừa bước ra một cái, cảm giác đã khác ngay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT