Nhưng niềm vui không thể tồn tại mãi mãi, ngày hôm sau chúng tôi đi săn, lúc quay về thì kinh ngạc phát hiện như đã có thổ phỉ đột nhập vào
hang, cướp sạch sẽ tất cả mọi thứ.
Nhóm chúng tôi đã phân công
công việc rõ ràng, luôn là ba người đàn ông gồm tôi, Triệu Thư Hằng và
Hồ Kiếm ra ngoài đi săn, còn ba người phụ nữ là Bạch Vi, Hàn Mỹ Kỳ và cô bé con thì ở nhà. Có lẽ ba người họ đi tìm ít quả dại hay cỏ khô gì đó, nhưng điều khiến tôi lạnh người đi là khi chúng tôi đi săn về, trong
hang động không còn một thứ gì cả.
Trải qua những ngày vất vả,
mùa đông đang đến rất gần. Nhưng thức ăn dự trữ của chúng tôi ngày càng
phong phú, hang động này vốn khá lớn, mà như đã được lấp đầy một phần
ba, nhưng bây giờ thì không còn gì nữa rồi.
Những thứ mà chúng
tôi vất vả gom nhặt về làm lương thực như quả dại, dừa và thịt ướp hoặc
phơi khô của các con vật nhỏ, cùng củi để nhóm lửa đều đã không còn nữa.
Điều quan trọng nhất là ba người Bạch Vi cũng không thấy đâu.
Sau vài giây hoảng hốt, tôi bắt mình phải bình tĩnh lại, Hồ Kiếm cũng trố
mắt đứng nhìn nói: “Không lẽ có kẻ trộm đột nhập vào hang động của chúng ta?”
Nhưng không có ai trả lời y cả, Triệu Thư Hằng cũng có vẻ mặt khó coi, nhìn hang động hồi lâu không lên tiếng.
Tôi nói: “Chúng ta đừng nôn nóng vội, mau vào trong hang xem thế nào, nếu có thể phát hiện ra dấu vết gì đó là tốt nhất”.
Cùng lúc đó, trong đầu tôi lại xuất hiện một suy nghĩ cực kỳ đáng sợ, lẽ nào là nhóm Bạch Vi mang hết đồ đi?
Nhưng suy nghĩ này vừa hiện ra đã bị tôi dập tắt. Mối quan hệ giữa tôi và
Bạch Vi thì không cần phải nói nhiều nữa, nhất định cô ấy sẽ không phản
bội tôi. Còn người phụ nữ tên Hàn Mỹ Kỳ kia, cô ta là con gái cưng của
nhà họ Hàn, bây giờ phải sống nương tựa vào quản gia Hồ Kiếm. Nếu cô ta
thật sự bỏ đi, tại sao không gọi y đi cùng?
Cuối cùng là cô bé con mười tuổi còn chưa dậy thì kia thì tôi tự động bỏ qua.
Cho dù bọn họ thật sự quyết định phản bội chúng tôi, nhưng dựa vào ba người bọn họ thì có thể mang nhiều đồ thế này đi đâu?
Tôi trầm ngâm nói: “Có lẽ bọn họ đã xảy ra chuyện rồi, trêи hòn đảo này vẫn còn có những người khác nữa!”
Tôi chửi thề một câu, đấm một cú lên vách đá trước mặt. Nhưng vách đá ở đây vốn cứng, lúc trước chúng tôi còn đốt lửa bên trong nên vách đá vừa
cứng vừa giòn, nên nó chẳng hề làm sao, còn tay tôi thì đau nhói.
Triệu Thư Hằng cũng cau mày nói: “Dù trêи hòn đảo này có người, nhưng chắc
cũng không nhiều. Trước khi, tôi đi lòng vòng ở đây rất lâu cũng không
nhìn thấy ai khác ngoài chúng ta”.
Hồ Kiếm cũng lập tức nghĩ ra điểm mấu chốt, nói: “Đúng vậy, nếu nhóm cô chủ đã bị bắt cóc, bây giờ chúng ta nên lập tức đi tìm!”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tôi nhìn xuống đất, đúng là rất hỗn loạn, có rất nhiều dấu chân. Nhưng phần lớn trông đều lặp lại, tôi hít sâu một hơi nói: “Hai người muốn đi theo tôi, hay ở lại đây canh chừng?”
Nói xong, tôi nhìn hai người họ: “Nếu hai người lựa chọn ở lại đây, chắc chắn sẽ an toàn hơn nhiều,
nhưng nếu muốn đi với tôi thì khả năng cao sẽ gặp nguy hiểm. Từ dấu chân có thể thấy, chắc họ chưa đi được bao xa. Bây giờ, chúng ta đuổi theo
vẫn còn kịp, nhưng vấn đề nằm ở chỗ chúng ta đã ở trêи hòn đảo này lâu
như vậy, tìm thấy một khẩu súng, còn họ thì lại không tìm được. Huống hồ chúng ta còn không biết vị trí cụ thể của họ, nên chỉ có thể tìm kiếm
khắp nơi. Trêи đường đi có rất nhiều thú dữ, cho nên chuyến đi lần này
cực kỳ nguy hiểm”.
Dứt lời, tôi nhắm mắt lại, chờ hai người họ trả lời.
Qua những ngày sống chung với nhau, dù chưa quá thân thiết, nhưng tôi và
Bạch Vi đã như hòa làm một rồi. Dường như tôi không thể tưởng tượng nổi
nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì mình sẽ như thế nào nữa.
Tuy nhiên hai người họ cũng không khiến tôi thất vọng. Ngay sau đó, cả hai cùng
đồng ý. Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm một tay cầm một cái gậy gỗ lắp kim
loại dấu mũi tên như một cây giáo, tay kia thì cầm một mảnh tôn làm lá
chắn, đây là trang bị của chúng tôi.
Trong tay tôi còn có một khẩu súng.
Đây là tất cả trang bị của chúng tôi, không thành công thì cũng thành nhân.
Tôi nhắm chặt mắt lại, vừa định lên tiếng, bên ngoài hang động chợt vang
lên tiếng bước chân, sau đó là hai giọng nói quen thuộc ríu rít đi vào.
Sau đó là hai dáng người yểu điểu lần lượt đi vào, đi sau họ là một cô bé
con lanh lợi. Sau khi ba người họ đi vào thì cũng chú ý ngay đến cảnh
tượng kỳ lạ trong hang động, rồi khó tin nhìn chúng tôi.
“Sao… Sao thế này? Thịt của chúng ta đâu hết rồi?”
“Chúng ta bị trộm à?”
Khi thấy cảnh tượng trong hang động và khí thế dương cung bạt kiếm của
chúng tôi, một Bạch Vi luôn điềm tĩnh nhưng bây giờ cũng không thể bình
tĩnh được nữa.
Đến người có dây thần kinh thô như Hàn Mỹ Kỳ cũng
đã phản ứng lại, cô ta hét lên rồi nức nở nói: “A! Thức ăn của chúng ta
đâu? Mấy hôm trước, tôi còn để hoa quả ở đây cơ mà, giờ đi đâu hết cả
rồi…”
Sau đó cô ta lật tung các thứ lên, cuối cùng thì bật khóc.
Tôi nuốt nước miếng, khẽ nói: “Bạch… Bạch Vi, mọi người không sao chứ?”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Bạch Vi nghi hoặc hỏi: “Bọn em thì làm sao được chứ?”
“Thế thì tốt! Không sao là tốt rồi!”
Tôi bước nhanh lên trước, mặc kệ tất cả ôm lấy Bạch Vi. Tôi ôm chặt bả vai
gầy của Bạch Vi, ghé sát vào cần cổ cao của cô ấy, rồi dùng sức hít hà
hương thơm ngát nhàn nhạt trêи người cô ấy.
Tôi nói: “Bạch Vi, anh không thể để mất em thêm lần nào nữa”.
“Phương Dương, anh làm em đau đấy!”
Ngay sau đó, tôi cảm thấy nhiệt độ của người trong lòng mình đang ngày càng
tăng lên. Tôi vội buông cô ấy ra, mặt Bạch Vi đỏ ửng, không còn vẻ lạnh
lùng như mọi khi, nhưng lại có thêm vài nét đáng yêu như cô hàng xóm.
Bạch Vi nói: “Bọn anh vừa định đi cứu bọn em à?”
Tôi ngoảnh lại, Hồ Kiếm đang an ủi Hàn Mỹ Kỳ cũng ngoảnh sang cười, y thở
phào một hơi nhẹ nhõm, nói: “Ừ, ba người chúng tôi vừa về đã thấy trong
hang trống trơn, nên cứ tưởng các cô cũng bị bắt cóc rồi”.
Triệu
Thư Hằng cũng bất đắc dĩ nói: “Tôi thấy nếu trêи hòn đảo này còn có
người khác, vị trí ở đây của chúng ta đã bị lộ, nên chúng ta phải nhanh
chóng tìm một chỗ khác thôi, không thì sẽ lại nảy sinh vấn đề tiếp đấy”.
Tâm trạng căng thẳng ban nãy của tôi đã bình tĩnh lại, nếu Bạch Vi đã không sao, còn đồ đạc mất thì cũng đã mất, chỉ cần chúng tôi bình an thì kiểu cũng cũng sẽ có cách tìm về được.
Nhưng tôi không thể nào nuốt trôi cục tức này được.
Tôi cười lạnh nói: “Trước khi đổi chỗ khác, tôi phải bắt được đám sâu mọt
này đã, không thì dù chúng ta đổi sang chỗ mới, sớm muộn gì cũng sẽ bị
đám ăn không ngồi rồi như chúng lấy trộm đồ tiếp thôi”.
Từ dấu
chân có thể thấy, cùng lắm là chúng có năm đến sáu người. Chỉ cần chúng
tôi phối hợp ăn ý, hoàn toàn có thể khiến lũ chuột này phải ân hận.
Đương nhiên ở trêи hòn đảo đầy rẫy nguy hiểm này mà đám người đó lại cướp đồ
ăn mà chúng tôi dựa vào đó để sống thì chẳng khác nào những tên sát
nhân. Dù bây giờ đồ ăn ngày một ít, nhưng chúng tôi không thể vì thế mà
giảm bớt nhu cầu được.
Tôi nhất định phải trả thù!
Tôi thầm lập lời thề, nếu để tôi bắt được bọn chúng, nhất định tôi sẽ bắt chúng phải trả giá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT