Thời gian chầm chậm trôi đi, nguồn thức ăn càng lúc càng thiếu thốn. Cho dù chúng tôi có súng và võ trang đầy đủ khi ra ngoài thì nguồn thức ăn
vẫn càng ngày càng ít, thậm chí có lúc ra ngoài cả ngày trời mà không
nhìn thấy con mồi nào.
Thỉnh thoảng cũng lọt ra một con thỏ hiếu
động, chúng tôi vội vàng đuổi theo xiên nó một phát, sau khi quay về có
ngay một nồi canh thịt thỏ thơm lừng, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng chúng tôi cũng biết lọc lấy muối từ trong nước biển, thực ra cũng đơn
giản thôi, chúng tôi có lửa, vì thế chỉ cần nước biển là có ngay nguồn
muối biển không bao giờ cạn, tuy hơi thô sơ, nhưng thực phẩm của chúng
tôi không còn nhạt nhẽo như lúc trước nữa.
Quan trọng hơn cả là chúng tôi có thể làm thịt muối.
Trong khoảng thời gian này, chúng tôi cũng gieo trồng khoai lang thành công,
dù rất ít, nhưng chúng tôi vẫn cố nhịn cảm giác thèm ăn để giữ chúng làm củ giống cho lần sinh trưởng tiếp theo. Chúng tôi trồng một vườn rau ở
nơi cách hang động không xa, thấy khoai lang càng lúc càng nhiều, tâm
trạng của chúng tôi cũng càng ngày càng tốt hơn.
Mà khi mùa đông
vẫn đang tiếp diễn, chúng tôi phát hiện ra càng đi vào trong thì nhiệt
độ của hòn đảo kỳ lạ này càng cao, thậm chí có thể nói, nếu mùa đông
tiếp theo ập đến, mỗi ngày chúng tôi tiến vào trung tâm hòn đảo khoảng
năm mươi mét, gần như có thể duy trì nhiệt độ cố định giống hệt ngày hôm trước.
Nhưng đây cũng chỉ là lý thuyết thôi, ai có thể ngờ rằng
nhiệt độ trêи đảo này chênh lệch lớn đến thế. Chúng tôi có thể dùng cách này để giảm bớt ảnh hưởng do nhiệt độ mang lại, nhưng chúng tôi cũng
cần chốn dung thân, vẫn chỉ có hang động bên bờ biển này là đáp ứng được yêu cầu ấy.
Tôi cũng hiểu, tính đến thời điểm hiện tại, nguyên
nhân giúp chúng tôi ít khi chạm mặt dã thú cỡ lớn, ban đầu là vì chúng
tôi may mắn nên không gặp phải, sau này vì ba chúng tôi tạo thành một
nhóm, trước khi đến, dã thú cũng phải dè chừng vài phần.
Đương
nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn cả là vì càng đến gần trung tâm hòn
đảo thì nhiệt độ càng cao, rất nhiều động vật ăn thịt cỡ lớn sẽ đến gần
khu vực trung tâm này.
Vài ngày lạnh lẽo nhất qua đi, chúng tôi ra ngoài lần nữa, khi trở về, Hàn Mỹ Kỳ mang đến một tin tốt.
Hàn Mỹ Kỳ kϊƈɦ động đến nỗi gương mặt đỏ bừng bừng, cô ta hớn hở nói: “Tôi và Bạch Vi phát hiện ra xác máy bay bên bờ biển!”
“Xác máy bay?”
Chúng tôi cảm thấy khó tin, không hẹn nhau mà cùng buông bát xuống, nghe Hàn Mỹ Kỳ kể chuyện.
Sau vài ngày chung sống, chúng tôi đã nhìn ra dường như Hàn Mỹ Kỳ và Hồ
Kiếm đang giấu giếm chúng tôi điều gì đó, nhưng họ không muốn nói ra,
chúng tôi cũng không cần hỏi. Tóm lại, quả thực họ đã hòa nhập với nhóm
của chúng tôi.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Hàn Mỹ Kỳ đáp: “Chúng tôi phơi muối bên bờ biển,
tiện thể xem xem có tôm cá gì không để nhặt về một ít. Chúng tôi chuẩn
bị trèo lên núi xem thử, vốn dĩ trêи núi không có gì cả, nhưng khi chúng tôi trèo lên rồi mới phát hiện ra có phần xác của một nửa chiếc máy
bay”.
Tôi sững người: “Một nửa?”
Bạch Vi tiếp lời: “Đúng
vậy, phần xác kia là nửa đầu của chiếc máy bay, không biết nửa đuôi đi
đâu mất rồi, nhưng nếu chúng tôi không nhớ nhầm thì trêи đầu máy bay
cũng khắc vài số hiệu, trong đó có một số giống hệt với số trước đó
Phương Dương đã nhìn thấy”.
Số hiệu mà trước kia tôi nhìn thấy?
Mặt mũi tôi trắng bệch, trong đầu lập tức xuất hiện cảnh tượng trước kia.
Tôi hỏi: “Theo ý của hai người, họ cũng là máy bay cứu hộ gặp nạn?”
Bạch Vi gật đầu, Hàn Mỹ Kỳ bỗng cảm thấy lạ: “Sao mọi người có vẻ không vui
vậy? Mau cười đi chứ! Mọi người thấy đấy, tuy rằng chiếc máy bay đó gặp
nạn rồi, nhưng trước khi gặp nạn chắc chắn họ đã phát đi tín hiệu cầu
cứu cùng những tín hiệu khác! Cũng có nghĩa là, thế giới bên ngoài đã
biết đến vị trí của chúng ta rồi, chúng ta sắp không cần phải ở lại đây
nữa!”
Hàn Mỹ Kỳ vừa nói vừa kϊƈɦ động đến mức giậm chân, thế
nhưng cô ta phát hiện ra, đến cả người trước nay luôn chiều chuộng cô ta như Hồ Kiếm cũng im lặng.
Hồ Kiếm im lặng một lát rồi nói: “Mỹ
Kỳ, thực ra những điều trước kia chúng tôi nói với cô là lừa cô thôi.
Thế giới bên ngoài đã biết đến sự tồn tại của chúng ta từ lâu rồi, chỉ
là nơi này quá kỳ lạ, chúng ta không ra được, người ở bên ngoài cũng
không vào được, vì thế chúng ta mới bị nhốt ở đây”.
Hàn Mỹ Kỳ
bỗng khựng lại, sau phút đờ đẫn ngắn ngủi, hốc mắt cô ta đỏ ửng lên: “Ý
của anh là, sau này chúng ta cũng không quay về được nữa?”
Hồ
Kiếm nói: “Không phải, ý của tôi là, có lẽ cách giúp chúng ta ra khỏi
nơi này cũng giống như chơi giải đố vậy, giải được bí mật của hòn đảo
này thì chúng ta có thể rời khỏi đây”.
Nước mắt của Hàn Mỹ Kỳ vẫn chảy xuống, đến cả tôi cũng thấy xót xa. Chẳng trách cô nhóc này lúc
nào cũng tươi vui và ngây thơ đến vậy, cũng chẳng toan tính gì, bây giờ
mới biết, hóa ra vì để cô ta không đau lòng mà Hồ Kiếm vẫn luôn dùng một lời nói dối rất thiện chí để giấu cô ta.
Thế nhưng bây giờ tất cả bại lộ rồi, Hàn Mỹ Kỳ vẫn không chấp nhận nổi.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Bạch Vi khẽ khàng xoa đầu Hàn Mỹ Kỳ, Hàn Mỹ Kỳ lao thẳng vào lòng Bạch Vi, ôm cô ấy mà khóc nức nở.
Tôi thở dài: “Bất kể thế nào, chúng ta vẫn nên sắp xếp thời gian đi xem xét cái xác máy bay kia đi, không thể để nó cứ ở trêи đấy mãi được”.
Hồ Kiếm vẫn im lặng, Triệu Thư Hằng đành cứu vớt cục diện: “Đúng rồi,
chúng ta nên nhanh chóng đi xem nó. Chưa biết chừng trêи máy bay có cách nào đó để liên lạc với thế giới bên ngoài. Nếu có thì tốt, cho dù không có, chúng ta cũng có thêm kinh nghiệm. Huống hồ, nếu trêи máy bay có
vật phẩm mà chúng ta cần chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Nói làm là làm, nếu Triệu Thư Hằng đã cứu vớt tình thế như vậy, những người khác
cũng không phản đối. Đương nhiên, bỏ qua cô nhóc kia, chúng tôi sắp xếp
luôn nhiệm vụ đi kiểm tra chiếc máy bay gặp nạn vào buổi chiều.
Dù gì tai nghe không bằng mắt thấy, thứ gì tận mắt thấy vẫn chân thực hơn.
Khi tôi sắp xếp nhiệm vụ xong, mọi người cũng không phản đối, đến cả Hàn Mỹ Kỳ cũng thôi khóc, “vâng” một tiếng.
Tôi lặng lẽ kéo Hồ Kiếm sang một bên, thì thụp hỏi: “Bây giờ anh vẫn không chịu nói ra quan hệ giữa anh và Hàn Mỹ Kỳ à?”
Hồ Kiếm hỏi: “’Quan hệ gì cơ? Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi”.
Tôi bật cười: “Hai người có phải đồng nghiệp bình thường hay không, chẳng
lẽ chúng tôi không nhìn ra sao? Anh cứ nói thẳng đi, anh quan tâm cô ấy
như thế, hoặc là có ý đồ với cô ấy, hoặc là có quan hệ máu mủ với cô ấy”
“…”
Thấy Hồ Kiếm không nói gì, tôi buột miệng hỏi: “Chẳng lẽ anh là ông bố mất liên lạc nhiều năm của cô ấy?”
Mặt mũi Hồ Kiếm bỗng chốc đỏ nhừ: “Ai, ai bảo thế, không phải đâu.”
Sau phút im lặng ngắn ngủi, Hồ Kiếm bất đắc dĩ nói: “Thôi, tôi nói thẳng
với các anh, tôi đúng là bảo vệ, nhưng không phải bảo vệ của công ty XX
nào đó, mà là bảo vệ của nhà họ Hàn, cũng chính là nhị quản gia của họ.
Hàn Mỹ Kỳ là cô chủ thứ hai của nhà họ Hàn, vốn dĩ chúng tôi định tới
Xiêng La bàn ít công việc, không ngờ lại lưu lạc tới đây”.
Tôi
gật đầu, chẳng trách mấy hôm nay Hồ Kiếm cung kính với Hàn Mỹ Kỳ như
thế, nịnh bợ không giống nịnh bợ, người yêu cũng không ra người yêu, tôi đang thấy lạ, nghe lời giải thích này mới hiểu, hóa ra họ có quan hệ
như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT