Tôi vội vàng cầm khẩu súng ở bên cạnh bộ xương lên, vỏ ngoài bằng kim loại cúa nó đã hóa đen đến nỗi bóng loáng, đường rãnh trong nòng súng cũng gần như bị mài bằng phẳng, nhưng tôi thử bóp cò về phía tường, hình như vẫn còn sử dụng được.

Tôi hết sức vui mừng: “Tốt quá rồi, nếu khẩu súng này có đạn, về sau chúng ta đi săn sẽ tiện hơn nhiều”.

Triệu Thư Hằng lại buồn bực: “Sao tôi ở đây lâu đến thế mà không phát hiện ra, ngược lại anh mới đến đã nhìn thấy nhỉ?”

“Nếu anh thông minh hơn chút, anh Đồng sẽ không bắt anh đi theo tôi lần này, để rồi bị bỏ lại đây”.

Tôi không vui nói. Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi cởi áo bông trêи người bộ xương xuống, quả nhiên phát hiện ở vị trí xương hông của bộ xương có vài hộp kim loại, bên trong chính là những viên đạn.

Thấy vậy, tôi thầm thở phào, lại cung kính cúi lạy bộ xương: “Xin đừng trách tội, chúng tôi lưu lạc đến đây, người sống còn sắp không lo được cho mình nữa rồi, huống hồ là ngài đây”.

Nói xong, tôi cùng Triệu Thư Hằng lấy cây gậy đã vót bằng dùng như cái xẻng để đào một cái hố trêи mặt đất, rồi chôn bộ xương xuống đó, tôi nói: “Bất kể người này là ai, tóm lại lần này ông ấy có thể yên nghỉ rồi”.

Tôi quan sát khẩu súng ống trong tay, không nhận ra là loại gì, vị trí khắc chữ ở bên cạnh cũng đã mờ tịt từ lâu.

Nhưng may là tôi đã từng luyện bắn súng ở câu lạc bộ của Đỗ Minh Cường tại Xiêng La một khoảng thời gian, nên vẫn có thể sử dụng loại này.

Khẩu súng này không giống với súng trường tự động sử dụng ở thời hiện đại, mà bắn xong một viên cần phải kéo thoi nạp đạn, bảo đảm đạn có thể lên nòng chính xác mới có thể bắn phát tiếp theo. Nói ra thì nó giống với khẩu Gewehr trêи chiến trường kháng chiến trước kia, hoặc là súng trường Mauser.

Nhưng dù thế nào, bây giờ tôi đã có đạn, lại có súng, lần tới chúng tôi đi săn sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Tôi nói: “Nếu nơi đây đã không có gì nữa, Triệu Thư Hằng, anh mau đào khoai lang lên, rồi chúng ta đi thôi”.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Triệu Thư Hằng gật đầu, tiếp theo vội vàng đi đào khoai lang. Tôi khóa chốt an toàn của súng trường lại, đeo ở thắt lưng, đang định tiếp tục đi quanh xem còn phát hiện được gì không thì lúc này cô bé con đột nhiên chạy tới, ôm chầm lấy chân tôi, rồi nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh to tròn.

“Sao thế?”

Tôi đang thắc mắc cô bé đang làm gì, lại thấy nó chỉ vào một hướng khác của hang động. Chúng tôi nhìn sang, hóa ra là đôi nam nữ mà chúng tôi cứu được bên bờ biển nay đang dần tỉnh lại.

Người đàn ông nhìn quanh, dường như ý thức được điều gì đó, rồi nhìn về phía chúng tôi hỏi: “Các người? Đây là đâu?”

Còn người phụ nữ lại mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn người mình, sau đó nói: “Chúng ta chưa chết? May quá!”

Người phụ nữ vô cùng vui mừng, lúc này nhìn trái sờ phải: “Đây là đâu? Tốt quá rồi, là các anh cứu chúng tôi sao?”

Triệu Thư Hằng đang đào khoai nên không trả lời, tôi và Bạch Vi giải thích lại sự việc cho bọn họ nghe.

Sau khi giới thiệu bản thân xong, chúng tôi cũng xem như đã biết tên và mối quan hệ của hai người họ. Người đàn ông tên Hồ Kiếm, trông có vẻ thật thà phúc hậu, khá khỏe mạnh. Người phụ nữ tên Hàn Mỹ Kỳ, là đồng nghiệp của Hồ Kiếm, trông cũng khá xinh đẹp.

Nghe xong, quả nhiên sắc mặt bọn họ sa sầm. Hàn Mỹ Kỳ lộ vẻ khổ sở nói: “Chúng tôi cũng đi cùng chuyến bay với các anh, sau đó thì gặp tai nạn. Chúng tôi vốn định đi Xiêng La bàn chuyện làm ăn, không ngờ lại gặp phải chuyện này, sớm biết như vậy, chúng tôi có chết cũng không đi đâu”.

Hồ Kiếm nhíu mày nói: “Các anh đã cứu chúng tôi, vậy sau này chúng tôi đi theo các anh nhé. Con người tôi không có ưu điểm gì khác ngoài sức mạnh, tôi là đội trưởng đội bảo vệ ở công ty của Hàn Mỹ Kỳ. Hơn nữa, dù có nói thế nào, tôi cũng nên dốc hết khả năng để báo đáp ơn cứu mạng của mọi người”.

Tôi nói: “Tôi thì sao cũng được, nếu hai người đã sắp xếp hành trình riêng thì cứ đi. Còn nếu muốn đi theo chúng tôi thì lát nữa chúng ta sẽ xuất phát đến một nơi khác, cũng không xa đâu”.

Tôi không hoàn toàn tin lời hai người này nói, nhất là người con gái tên Hàn Mỹ Kỳ. Cô ta khá xinh đẹp, tự giới thiệu là đồng nghiệp của Hồ Kiếm, làm lễ tân của công ty. Nhưng khi cô ta vừa nói xong, Bạch Vi đã nhận ra điểm bất thường, nhỏ giọng nói với tôi rằng người phụ nữ này mặc toàn hàng hiệu, quần áo trêи người không dưới mấy trăm nghìn tệ, bảo tôi phải cẩn thận một chút, đừng để bị lừa.

Tôi vốn dĩ thấy hai người này có vẻ thật thà chất phác nên chuẩn bị đưa về cùng, coi như làm việc tốt, vả lại cũng có thể tăng thêm một ít năng lực sống sót cho nhóm chúng tôi.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Thế nhưng Bạch Vi đã nói như vậy, đương nhiên tôi tin cô ấy vô điều kiện, hai người này lập tức bị đánh một dấu chấm hỏi to đùng trong lòng tôi.

“Tìm thấy rồi! Cuối cùng cũng đào được rồi!”

Không lâu sau, Triệu Thư Hằng kinh ngạc kêu lên, sau đó đào lên một khối đất từ trong đống đất bùn đó. Tiếp theo, anh ta lau sạch khối đất đó từng chút một, cuối cùng chỉ còn lại một củ khoai lang nho nhỏ.

Tôi thở phào: “Xem ra vấn đề lương thực không cần quá lo lắng nữa rồi, chỉ cần chúng ta tìm được nơi phù hợp là có thể trồng được rất nhiều khoai lang”.

Triệu Thư Hằng còn nâng củ khoai lang trong tay như chuẩn bị nghe chúng tôi khen ngợi, Bạch Vi lại nói: “Bây giờ đã tìm thấy rồi thì chúng ta mau chóng quay về đi. Giờ cũng không còn sớm nữa, đi ăn chút gì đó thôi, có lẽ trời cũng sắp tối rồi”.

Vẻ mặt Triệu Thư Hằng lập tức trở nên cứng nhắc.

Tôi bảo hai người Hồ Kiếm tự lựa chọn, bọn họ lại chọn đi theo chúng tôi. Tôi nghĩ trong lòng thế cũng tốt, nếu bọn họ chọn đi cùng chúng tôi mà còn có ý nghĩ xấu xa gì, vậy thì chỉ có thể trách bọn họ lòng tham không đáy thôi.

Chúng tôi đem theo đầy đủ mọi thứ, rời khỏi hang động. Trêи đường về, chúng tôi trò chuyện mấy câu đơn giản, tôi cũng coi như đã hiểu được nguyên nhân bọn họ ngất xỉu ở bờ biển.

Hai ngày trước, hai người họ cũng cảm thấy khí hậu trêи đảo này thay dổi kỳ lạ. Hồ Kiếm biết đảo này không thể ở lâu, thế là bàn bạc với Hàn Mỹ Kỳ cùng ghép một cái bè gỗ sau đó ra biển, chí ít như vậy thì không cần lo lắng phải chịu đựng sự giày vò bởi nhiệt độ kì lạ ở trêи đảo nữa.

Nào ngờ lúc bọn họ mới xuống nước thì gió yên biển lặng, không bao lâu lại bắt đầu xuất hiện sóng thần. Cho dù Hồ Kiếm từng làm bảo vệ, tay chân nhanh nhẹn, mấy lần giữ chặt bè gỗ nhưng vẫn không tránh khỏi kết cục chúng bị tách ra. Cuối cùng bè gỗ bị sóng biển tách rời, hai người họ lại trôi dạt từ trêи biển về đây lần nữa.

Tôi và Bạch Vi đều thầm thấy kì quái, vì sao hai người họ ra biển, con mãng xà khổng lồ đó không xuất hiện? Lẽ nào ngọn sóng đó là do con mãng xà khổng lồ tạo ra?

Nhưng nghĩ đến đây, tôi càng thấy kinh hãi. Nếu con mãng xà khổng lồ kia thật sự có năng lực như vậy, hình thể của nó chắc chắn lớn hơn so với trước kia chúng tôi từng thấy.Chúng tôi về lại hang động mà tôi và Bạch Vi tìm thấy, đống lửa bên trong vẫn đang cháy chầm chậm. Tôi thở phào, Triệu Thư Hằng sáng mắt lên: “Oa, hai người thật sự tìm thấy chốn thần tiên đấy nhỉ, nhìn nơi này của hai người mà xem, chỗ của tôi đúng là cái chuồng heo mà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play