Bạch Vi vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt cô ấy tràn đầy sự hoảng hốt và sợ hãi. Tôi cố gắng dùng sức nhìn ra cửa vách núi, lờ mờ thấy
hai bóng người đang đứng đó.
Tôi tập trung nhìn thì thấy hai
người này nhìn không thể nào quen hơn được nữa, một là Vương Cương đang
vô cùng kinh ngạc, sau đó là Viên Dung đang ngơ ngác không hiểu gì.
Nhưng lúc này do bên ngoài đang đổ mưa lớn, toàn thân họ đã ướt sũng.
Tôi thậm chí có thể thấy hai chỗ đen mờ mờ trêи ngực Viên Dung.
Hồi chuông cảnh báo không ngừng vang lên trong đầu tôi. Chắc trong lúc đi
tìm chỗ trú mưa hai người này đã vô tình tìm tới đây, nhưng lúc này họ
đã biết tôi bị ốm. Vào cái thời khắc then chốt này mà cơ thể tôi không
có chút sức lực nào, dù cho họ chỉ là hai người vô tích sự thì lúc này
tôi cũng hoàn toàn không phải đối thủ của họ.
Tôi cố gắng ngồi dậy, tỏ vẻ như không có chuyện gì: “Vương Cương, hai người chưa chết à?”
Vương Cương thấy tôi ngồi dậy thì sững sờ: “Phương Dương, anh bị ốm rồi à?”
“Ha ha, ốm? Anh muốn đến thử không?”
Nói rồi tôi vừa cười vừa giơ nắm đấm lên, Bạch Vi cũng phối hợp ăn ý: “Vừa
nãy họ muốn vào đây. Em đã bảo anh đang ngủ rồi, bảo họ đợi một lát đi,
không ngờ Vương Cương lại nổi cáu”.
Bạch Vi nói xong tôi liền
nhíu mày, ra vẻ như muốn đứng lên, còn chưa kịp làm gì thì Vương Cương
đột nhiên phất tay, nói: “Không không không, chúng tôi chỉ muốn tìm một
chỗ trú mưa thôi. Hai người xem, mưa lớn quá, nếu có thể thì cho chúng
tôi trú nhờ được không?”
Tôi do dự chốc lát rồi bảo: “Được, hai
người biến vào bên trong mà ngủ. Nhưng chỉ có lần này thôi, sáng mai
liệu hồn rời khỏi đây cho sớm đi”.
Dù lúc này cơ thể tôi không có chút sức lực nào, nhưng có thể là do ảnh hưởng từ trận đòn lần trước
của tôi, hoặc có thể là nhìn tôi không giống đang ốm chút nào nên Vương
Cương không hề phản bác lại, chỉ cúi đầu đồng ý.
Tôi thì sốt
ruột, nhân lúc hai người họ đi vào, tôi len lén đưa con dao gọt hoa quả
cho Bạch Vi đằng sau tôi, Bạch Vi cũng hiểu ý tôi ngay, cất con dao đi.
Tôi nói: “Không có chuyện gì thì đi ngủ đi, ngày mai chúng tôi còn phải tới cánh rừng bên kia”.
Vương Cương và Viên Dung khẽ giọng “ừ” một tiếng rồi nằm xuống. Tôi quay đầu
đi, lúc này hai người họ đều nằm quay mặt vào vách tường, không nhìn
chúng tôi.
Tôi thầm thở phào. Mà cùng lúc này, sự mệt mỏi xộc thẳng lên, người tôi càng lạnh.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Cảm giác này ngày càng lan sâu vào cơ thể tôi. Đó cũng là lúc tôi ý thức
được rằng, đây là lần tôi bị cảm nặng nhất từ trước đến giờ.
Ngay lúc tôi sắp mất ý thức, tôi đột nhiên cảm thấy người tôi hơi nặng
xuống, có một cái chăn được đắp lên người tôi, sau đó một cơ thể mềm mại ấm áp chui vào, ôm lấy cơ thể đang cuộn tròn lại của tôi từ phía sau.
Cảm giác được nhiệt độ đang không ngừng được truyền tới từ phía sau, cảm
giác lạnh lẽo tới nỗi sắp nghẹt thở cuối cùng cũng dần dần biến mất, mà
cảm giác đàn hồi mềm mại của nơi đang áp sát sau lưng tôi cũng ngày càng rõ ràng.
Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng thở càng lúc càng gấp gáp của Bạch Vi bên tai tôi.
Tôi cố gắng kiềm chế sự xao động trong lòng xuống. Lúc này tuy cảm giác
lạnh lẽo đang dần dần bớt đi phần nào, nhưng cơ thể tôi vẫn không có
chút sức lực.
Nhưng ngay lúc tôi đang đấu tranh thì có tiếng động lạ phía sau, tôi lập tức cảnh giác, đầu hơi dịch chuyển. Quả nhiên,
ngay sau đó tôi đã liếc thấy một người đứng dậy ở góc vách núi, dáng
người đó mà không phải là Vương Cương thì còn có thể là ai?
Vương Cương vừa cúi người định nhặt gì đó thì tôi đã hét lên: “Khốn kiếp! Anh muốn làm gì?”.
Truyện KhácViên Dung tỉnh lại, Bạch Vi cũng nhìn Vương Cương.
Vương Cương ngơ ngác bởi tiếng hét của tôi, nhưng dường như anh ta nhớ tới
việc tôi đang bị ốm nặng, thế là lập tức nhặt hòn đá dưới đất lên. Anh
ta từ từ đi đến chỗ tôi, nói với vẻ dữ tợn: “Thằng chó, mày còn muốn lừa ông đây à? Tao đã nói mà, sao mày lại tốt bụng thế mà cho bọn tao vào
cơ chứ? Ra là mày sắp toi rồi, đã thế còn để cho cô gái xinh đẹp thế này ủ ấm cho mày nữa chứ!”
Tim tôi run lên. Thì ra là đã lộ sơ hở từ trước rồi, chỉ là anh ta chưa phát hiện ra mà thôi.
Vương Cương cười lạnh: “Hôm nay ông đây phải tẩn chết mày, sau đó làm thịt
con tiện nhân này, để cho bọn mày nếm trải cái giá khi dám chọc phải
Vương Cương này”.
Da đầu tôi run lên, không biết có phải do tình
thế nguy cấp lúc này đã kϊƈɦ thích khát vọng sống hay không, đột nhiên
cơ thể tôi có sức lực. Tôi bật người lên, đấm mạnh vào lồng ngực anh ta.
Vương Cương không phản ứng kịp nên bị tôi đánh ngã nhoài trêи mặt đất.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Mà tôi thì liên tục đánh túi bụi vào người Vương Cương, cuối cùng anh ta bị tôi đánh tới nỗi ôm đầu liên tục xin tha.
Bạch Vi kinh ngạc nhìn tôi: “Phương Dương, anh khỏi bệnh rồi à?”
Tôi cũng ngơ ngác, nhìn chằm chằm hai tay mình: “Có lẽ là vừa nãy ra mồ hôi nên khỏi bệnh rồi chăng?”
Thực ra, giờ tôi không chỉ cảm thấy cảm giác yếu ớt trong cơ thể đã biến
mất, mà cùng với đó, dường như tôi còn mơ hồ cảm thấy tố chất cơ thể tôi tốt hơn trước rất nhiều.
Nếu như lúc trước tôi có thể chạy một hơi liền 500m, thì bây giờ tôi có thể chạy vèo vèo 800m mà không thấy mệt.
Bạch Vi vui mừng nắm lấy cánh tay tôi: “Xem ra anh khỏi bệnh thật ra, kể ra thì lần này còn phải cảm ơn Vương Cương đấy”.
Tôi nhìn Bạch Vi, thì ra cô ấy mặc quần áo. Nhưng cho dù như thế thì xúc cảm mềm mại quyến rũ đó vẫn khiến tôi mê muội.
Vì tư thế bây giờ của chúng tôi nên tôi nhìn cô ấy rất lâu, Bạch Vi bị tôi nhìn như vậy cũng thấy ngại ngùng. Tôi nói: “Lần này phải cảm ơn em mới đúng, liên quan gì tới tên súc sinh ấy chứ?”
Tôi không nhìn cô
ấy nữa mà nhìn Vương Cương đã bị tôi đánh tơi tả như con chó chết. Vương Cương yếu ớt nói: “Phải phải, đều tại tên súc sinh là tôi. Tôi đáng
tội, không nên chọc phải anh Phương Dương đây”.
Cả quá trình này
Viên Dung đều đứng xem bên cạnh, không hề phát ra tiếng động nào, mãi
đến lúc này mới nói: “Phương…Phương Dương, hai người tha cho anh ấy đi.
Đó chỉ là ý muốn nhất thời thôi, anh ấy không cố ý đâu”.
“Vốn
chúng ta đều lưu lạc trêи đảo hoang, chúng tôi không nên làm vậy với các người. Nhưng không ngờ chúng tôi làm người tốt thì các người lại không
biết điều, còn muốn diễn vở “Bác nông dân và con rắn” với chúng tôi à.
Tôi không tốt bụng, cũng không rảnh đi giúp các người đâu”.
Tôi
cười lạnh, nói: “Nếu hôm nay, tôi mà khỏi ốm rồi thì chuyện không đơn
giản như thế đâu. Lần này, tôi bỏ qua tha cho các người một lần. Sáng
mai thức dậy thì mau cút đi ngay cho tôi”.
Nói xong, tôi lại nằm xuống ngủ tiếp. Lần này, Vương Cương đã biết điều rồi, anh ta co rúc ở một góc, còn không dám thở mạnh.
Mà Bạch Vi thì không chủ động dán người vào sưởi ấm cơ thể cho tôi nữa. Cô ấy cứ như ghen vậy, cướp đi cái thảm lông một cách rất vô lý rồi đắp
lên người cô ấy. Tôi mỉm cười, chỉ đành nhẹ nhàng đặt tay lên người Bạch Vi để cô ấy thấy ấm hơn một chút. Bạch Vi không phản kháng, ngược lại
để tôi muốn làm gì thì làm.