Ngày hôm sau, chúng tôi tiếp tục đi tìm kiếm, nhân tiện tới bờ biển nhìn ngó, biết đâu có thể tìm thấy manh mối gì đó. Hòn đảo nhỏ này quả thực
rất kỳ lạ, từ lúc chuyến bay của chúng tôi gặp tai nạn đến giờ đã là ba
ngày rồi mà vẫn không có dấu hiệu cứu viện nào.
Nhưng trong lúc
tôi và Bạch Vi đang tìm kiếm thì phát hiện ra chỗ một tảng đá ngầm ven
biển có một cái xuồng ba lá rách nát. Chúng tôi đi tới xem thử, sau khi
kiểm tra một lượt thì kết quả lại khiến chúng tôi vô cùng kinh ngạc.
Mà tôi lại có dự cảm không lành.
Trừ cái xuồng ra, xung quanh không có bất cứ thứ gì, nhưng trêи xuồng có
khắc một dãy số. Bạch Vi không biết dãy số này, nhưng tôi đã từng tìm
hiểu về nó trong tiết số học ngày xưa.
Đây là số hiệu thuyền cứu hộ của Hoa Hạ.
Truyện Kiếm HiệpCũng có nghĩa là mãi đến giờ chúng tôi vẫn chưa được cứu viện không phải là
phía trêи không có hành động gì mà là vì người được phái tới cứu viện có khả năng đã xảy ra chuyện.
Tôi do dự chốc lát, cuối cùng vẫn nói với Bạch Vi. Vốn giờ hai chúng tôi đang ở trêи đảo hoang, nếu lúc này
tôi mà không nói với cô ấy thì sau này cô ấy biết sẽ càng tuyệt vọng.
Mà sau khi Bạch Vi biết thì sắc mặt trắng bệch. Cô ấy nắm lấy tay tôi,
căng thẳng hỏi: “Vậy chúng ta phải ở trêи đảo hoang này mãi mãi sao?”
Tôi nhè nhẹ vuốt mu bàn tay trơn bóng của cô ấy, trầm giọng nói: “Cũng
không chắc, nếu chúng ta đã nhìn thấy xác thuyền cứu viện thì chứng tỏ
phía trêи đã biết được vị trí của chúng ta rồi, chỉ là giờ họ vẫn chưa
có cách để tới đây thôi”.
Dù tôi nói như vậy nhưng thực ra tôi
cũng không chắc lắm. Đây là thuyền cứu hộ đấy, đến một nước lớn như Hoa
Hạ mà thuyền cứu hộ còn bị hủy diệt trong làn sóng bão này, chúng tôi
rốt cuộc đã đến cái nơi quái quỷ gì chứ?
Nhưng Bạch Vi nghe tôi
nói xong thì mắt lóe lên, ôm chầm lấy tôi, nói: “Phương Dương, em biết
anh đang lừa em, có khả năng chúng ta thực sự không thể quay về được
nữa. Lúc tới đây em đã chú ý rồi, khu rừng rậm trêи đảo này rất kỳ lạ,
rõ ràng là khu nhiệt đới mà khu rừng toàn cây lá kim, đây đều là những
thực vật hàn đới mà!”
Tôi vỗ lưng Bạch Vi, cảm nhận được sự lo
lắng và tuyệt vọng của cô ấy. Tôi an ủi: “Bạch Vi, em đừng nghĩ nhiều
quá. Cho dù thế nào thì chúng ta đều phải sống, chỉ có sống tiếp mới có
hy vọng rời khỏi đây”.
Tôi nhìn xung quanh, muốn nhìn xem có thể tìm được gì không.
Nhưng tôi đã thất vọng, trừ nơi này thì không có bất cứ phát hiện nào khác,
thậm chí là theo thời gian trôi qua, lòng tôi có cảm giác chẳng lành.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Hôm nay chúng tôi đã đi tìm kiếm ở rất nhiều nơi, tuy không có dã thú to
lớn nào, nhưng có kha khá côn trùng nhỏ. Dù là ven biển cũng có thể tìm
thấy nhiều loại cá, nhưng lúc này lại trống không, không có bất cứ thứ
gì
Lúc tôi đang cảm thấy vô cùng khó hiểu thì sự nghi vấn trong
lòng tôi chợt có đáp án. Vì lúc chúng tôi đang tìm kiếm xung quanh thì
cuối cùng kinh hoàng phát hiện, mặt biển phía trước chúng tôi đang có
một bóng đen to lớn đang không ngừng uốn lượn động đậy, mà nó đang nhìn
về phía chúng tôi.
Tôi nuốt nước bọt, cuối cùng cũng nhìn rõ thứ đó, đó là một con mãng xà lớn.
Lớp vảy lạnh lẽo âm u của nó phản xạ ánh sáng sắc bén đáng sợ dưới ánh mặt trời, tôi cảm thấy đầu mình nổ tung.
Bờ biển này còn nguy hiểm hơn so với dự đoán của tôi!
Cảm giác được nhịp tim đang điên cuồng tăng lên trong lồng ngực, tôi không
khỏi run lên. Những chuyện mà tôi gặp phải khi xưa ở Xiêng La hay Yến
Kinh đều thua xa chuyện mày, nếu bị con mãng xà này quấn lấy thì chắc
chắn tôi sẽ chết!
Tôi không nói gì, ôm mạnh eo Bạch Vi vào lòng
rồi chạy tới hướng bờ biển ban đầu, mà Bạch Vi bị tôi bất chợt ôm lấy
cũng không khỏi kêu lên một tiếng, nhưng mặt cô ấy cũng chỉ đỏ lên chứ
không phản kháng.
Cơ thể của Bạch Vi rất quyến rũ, vô cùng đầy đặn, dù cô ấy có cao đến gần 1m70 nhưng giờ cũng không hề nặng.
Tôi cắn răng chạy vụt đi như bay, thấy cuối cùng cũng rời xa bờ biển hơn chút, lòng tôi mới hơi thả lỏng.
Nhưng kỳ lạ là nếu so về tốc độ thì chỉ với đôi chân của con người thì dù thế nào cũng không thể là đối thủ của nó. Nhưng con mãng xà đó không hề
đuổi theo, có lẽ là nó đã ăn no, hoặc có lẽ là do nó không hứng thú với
chúng tôi.
Tất nhiên là còn một suy đoán đáng sợ hơn. Vì những
sinh vật lớn như thế này đều có lãnh địa cố định của mình. Nếu vượt qua
lãnh địa thì sẽ phải lãnh chịu sự trả thù của đối thủ khác.
Cũng có nghĩa là thực tế chúng tôi không hề thoát khỏi nguy hiểm, mà là vừa thoát khỏi miệng cọp thì lại chui vào hang sói.
Bạch Vi ho khan một tiếng, tôi vội vàng thả cô ấy ra. Mặt cô ấy đỏ bừng: “Phương Dương, vừa nãy anh vội vã như vậy làm gì?”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tôi sờ mũi, nói: “Vừa nãy ở ven biển may mà chúng ta chạy nhanh. Nếu anh không nhìn nhầm thì vừa nãy có một con mãng xà lớn”.
“Mãng xà?”
Bạch Vi kinh ngạc thốt lên: “Chỗ này sao có thể có mãng xà? Rõ ràng trong
rừng toàn là cây lá kim, khí hậu hàn đới hoàn toàn không phù hợp để mãng xà sinh sống mà?”
Tôi gật đầu: “Đây cũng là một trong những điểm khiến anh nghi hoặc, nhưng giờ còn một vấn đề khác”.
Tôi hít sâu một hơi, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, rồi nghiêm túc kể lại suy đoán vừa nãy của tôi cho Bạch Vi nghe.
Bạch Vi nghe xong, khuôn mặt vốn đang đỏ bừng đã hơi trắng bệch: “Nếu như
vậy thì chẳng lẽ chỗ chúng ta còn có một thứ khác nguy hiểm chẳng kém gì mãng xà sao?”
“Đúng vậy”.
Tôi trầm ngâm nói: “Nói một
cách chính xác so với việc để ý đến con mãng xà kia, giờ chúng ta phải
làm rõ con mãnh thú ở chỗ chúng ta là thứ gì”.
Có bài học từ con
mãng xà, lúc trở về tôi và Bạch Vi đều vô cùng cẩn thận, may mà mấy ngày nay lúc chúng tôi nướng thịt đều không ăn hết, còn thừa lại kha khá,
được làm thành lương khô để ở chỗ vách núi chúng tôi ở tạm.
Vì
thế hai ngày sau đó cho dù chúng tôi không đi săn thì cũng không lo bị
chết đói, quan trọng hơn là, chúng tôi còn hai thùng nước ngọt, nếu tiết kiệm thì có thể dùng rất lâu.
Nhưng điều khiến tôi không hiểu là hai ngày tiếp theo, cho dù chúng tôi có tìm kiếm thế nào cũng không có
bất cứ dấu vết nào chứng tỏ chỗ chúng tôi đang ở có động vật ăn thịt cỡ
lớn cả, thậm chí hai ngày sau đó nữa, ngay cả bóng dáng của hai người
Vương Cương và Viên Dung cũng không thấy đâu.
Phải biết là hôm đó khi tôi xử lý Vương Cương, tuy đã tẩn cho anh ta một trận tả tơi, nhưng họ biết chúng tôi ở khu vực gần đó, tuy không vui vẻ gì cho cam nhưng
ít nhiều gì cũng là đồng loại, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc
phải liều mạng trong một khu rừng xa lạ nhiều.
Nếu đã không thấy hai người họ đâu vậy chỉ có hai nguyên nhân. Hoặc là họ đã chết, hoặc là họ đã rời khỏi khu rừng này.
Tôi và Bạch Vi nhìn nhau, đều nhìn thấy suy nghĩ trong mắt đối phương – hai người này khả năng cao đã chết rồi.