Chúng tôi quyết định sẽ đi khắp nơi để tìm người, nhưng người tính không bằng trời tính, cho đến khi nhiệt độ bắt đầu giảm, chúng tôi cũng không nhìn thấy một bóng người nào, thậm chí đến động vật cũng rất ít.
May sao chúng tôi đã tìm được chỗ lõm vào trông khá giống một hang động ở
gần vách núi cách bãi biển không xa và coi đây thành nơi ở tạm thời. Sau khi kiểm tra tình hình xung quanh, chúng tôi quyết định tối nay sẽ tá
túc tại đây.
Vì không có điện thoại, cũng không thể bắt được liên lạc với người khác, nên bây giờ, chúng tôi chọn yên lặng ngồi chờ cứu
viện ở đây.
Nhưng ông trời cũng không tuyệt đường sống của ai,
lúc tôi đi kiếm cành cây, tình cờ đã nhìn thấy một ít đồ dùng sinh hoạt
nổi lềnh phềnh dạt vào bờ biển, ví dụ như bánh mỳ, gương soi…
Tôi suy nghĩ, có lẽ đây là hành lý ký gửi trêи máy bay rơi xuống sau khi
máy bay xảy ra tai nạn. Tôi chẳng bận tâm gì nữa hết, bảo Bạch Vi đứng
trêи bờ biển trông củi khô, còn mình thì nhanh chóng chạy xuống biển vớt những món đồ đang trôi nổi đó lên.
Nhưng điều khiến tôi thấy
kinh ngạc nhất chính là sức lực và sức chịu đựng của mình đang phát huy
tác dụng rất lớn. Tôi cứ chạy qua chạy lại một hồi, chẳng mấy chốc đã có cả đống đồ chất trêи bờ biển.
Đống đồ này gồm có: Gương, một cái bật lửa, mấy bộ quần áo của cả nam và nữ, mấy chiếc chăn và còn có vài bình nước khoáng lớn.
Tôi thầm thở phào một hơi: “Thế này thì tạm thời chúng ta không cần phải lo rồi, thời tiết và khí hậu ở biển thay đổi rất nhanh. Vừa nãy, anh đang
lo không biết tối nay phải làm sao”.
Bạch Vi cười nói: “Lần này gặp tai nạn máy bay mà chúng ta không chết đã là tốt lắm rồi, em chẳng dám mong gì thêm nữa”.
Tôi gói ghém hết đồ ở dưới đất lại, xách đầy hai tay, còn Bạch Vi thì cầm
cái bật lửa. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã mang hết chỗ đồ ấy về vách
núi.
Chúng tôi bỏ đồ xuống, sau đó thử đánh lửa, may sao vẫn dùng được. Tôi không khỏi thầm cảm thán, đúng là đồ trong nước có khác, quá
bền luôn.
Tôi chất đống những cành cây nhặt được lại với nhau,
sau đó châm lửa, ánh lửa bập bùng dần trở nên lớn hơn, còn chúng tôi
cũng cảm thấy ấm dần lên.
Quần áo trêи người chúng tôi đã khô từ
lâu, nhưng quần áo và chăn mà chúng tôi nhặt được trêи biển lúc nãy thì
vẫn chưa. Vì thế tôi kiên nhẫn đặt chăn và một chiếc áo khoác cạnh đống
lửa để hong khô.
Tôi khoác chiếc chăn đã hong khô lên người Bạch
Vi, rồi lại đắp chiếc áo khoác xuống chân cô ấy. Cuối cùng gương mặt của Bạch Vi không còn nhợt nhạt nữa, mà dần hồng hào trở lại, tôi thầm thở
phào một hơi.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Bạch Vi hỏi: “Phương Dương, anh nói xem có bao nhiêu người sống sót sau vụ tai nạn máy bay này?”
Tôi trầm mặc một lúc, rồi lắc đầu: “Tốt nhất là tất cả đều sống!”
Tôi mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Vi: “Em đừng sợ, chuyến bay của chúng ta có nhiều người xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn đã thu hút sự chú ý. Bây giờ, người nhà của em, còn có bạn bè của anh kiểu gì cũng đã sai người đi tìm chúng ta rồi. Cơ quan chức năng cũng không thể
khoanh tay đứng nhìn, chẳng mấy nữa là chúng ta sẽ được về nhà thôi!”
Để an ủi Bạch Vi, tôi không nói hết điểm đáng ngờ mà mình phát hiện ra cho cô ấy biết.
Bạch Vi là cô con gái duy nhất của nhà họ Bạch, dù cô ấy học rộng biết nhiều đến mấy, cũng không thể hiểu hết tất cả mọi chuyện được.
Nhưng vì sở thích của mình, nên ít nhiều tôi cũng hiểu được chút ít.
Trước đó, máy bay của chúng tôi cất cánh từ Thịnh Hải, bay đến Xiêng La, chưa đi được bao xa thì gặp phải khí lưu. Cho nên, khu vực mà chúng tôi đang ở bây giờ có lẽ là vùng nhiệt đới hoặc cận nhiệt đới mới đúng. Nhưng
điều vô cùng kỳ lạ là lúc nãy, khi đi kiếm củi và tìm kiếm mọi người
khắp nơi với Bạch Vi, tôi đã phát hiện một vài cây cối ở đây lại là thực vật ở vùng hàn, ôn đới!
Thế có nghĩa là sao?
Thực vật ở
vị trí địa lý khác nhau sẽ có sự khác biệt cực lớn, khu vực bờ biển rõ
ràng là nơi yêu thích của các loại cây lá to, nhưng các cây lá kim lại
mọc đầy ở đây, thật sự là vô cùng kỳ lạ.
Điều quan trọng nhất là khí hậu ở đây cũng thiên về lạnh, không giống với bờ biển nhiệt đới bình thường.
Tôi có một dự cảm xấu.
Nhưng hai ngày tiếp theo trôi qua rất bình thường, ngoài việc vẫn không gặp
được ai khác ra, chúng tôi đã phát hiện vài loài động vật hoang dã như
gà rừng ở đây. Lợn rừng thì quá hung dữ, tôi còn phải chú ý chăm sóc
Bạch Vi, nên không có hứng thú với chúng.
Nhưng tôi đã bắt được
một con gà rừng, tuy trêи đảo không có gia vị, chỉ có lửa, nhưng mùi vị
cũng không đến nỗi nào. Mấy ngày nay, Bạch Vi luôn thấy chán ăn, tôi
biết cô ấy đang nghĩ tới chuyện gì.
Cô ấy đang nghĩ đến những người khác, đột nhiên lại gặp phải chuyện này, nên ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.
Mấy hôm sau, thịt gà rừng còn lại của chúng tôi gần như đã hết. Vì chúng
tôi cứ phải đi tìm kiếm trêи đảo, đây là một công việc rất hao sức, nên
đương nhiên lượng tiêu thụ thịt cũng lớn.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Cứ thế này, chúng tôi
cần phải tìm các nguồn thực phẩm khác nữa. Dẫu sao cũng có nhiều loài
động vật hoang dã ở trêи hòn đảo này, nhưng loài phù hợp với chúng tôi
lại không nhiều.
Tôi đành xuống biển bắt cá, nhưng cá biển khỏe
và khôn hơn cá sông nhiều. Mất cả buổi sáng mà tôi không bắt được con cá nào, cuối cùng bất đắc dĩ, tôi chỉ còn cách nghiền nát một ít thịt và
xương gà còn thừa lại, bỏ vào tấm lưới đặt trêи bờ cát, sau đó đào một
cái hang, chuẩn bị chờ thủy triều lên xem có vợt được con cá to nào
không.
Không chỉ có Bạch Vi không tin, mà tôi cũng chỉ ôm suy
nghĩ làm thử. Dẫu sao đến ngư dân trêи biển còn phải dùng lưới đánh cá
để bắt cá, huống chi là chúng tôi?
Điều khiến chúng tôi vô cùng
ngạc nhiên là cách làm này của tôi lại đạt hiệu quả bất ngờ. Sau khi
thủy triều rút, cái hang mà tôi đã đào đã bị cát san bằng. Nhưng xương
và thịt vụn của con gà mà tôi để lại bên trong làm mồi nhử thì vẫn còn,
mà có một con cá lớn cùng với một cái dây cáp bị vùi bên dưới.
Tôi và Bạch Vi mừng rỡ, cá hay tôm nhỏ chúng tôi cũng không tha, huống chi
là một con cá lớn thế này là coi như ăn một bữa tiệc hải sản nướng rồi.
Nhưng dẫu sao Bạch Vi cũng là phụ nữ, trông thấy tôi mổ cá thì cô ấy vẫn tránh đi thật xa.
Chúng tôi đã ở trêи hòn đảo này hai ngày rồi,
cũng bị bỏ đói đã lâu. Dù đồ hải sản nướng của tôi không có gia vị gì,
nhưng mùi vị vẫn khá ngon. Bạch Vi cũng không màng đến hình tượng, ăn
một cách vội vã. Nhưng vì nóng quá nên cô ấy “a” lên một tiếng, sau đó
che miệng, mắt rưng rưng như chực khóc nhìn tôi.
Tôi vừa cười vừa thổi vào miệng cô ấy, đến khi Bạch Vi thấy đỡ, tôi mới bắt đầu ăn từ từ.
Không ngờ là chúng tôi vừa ăn được một lúc, bụi cây phía sau bờ biển chợt
vang lên tiếng xào xạc. Tôi nhìn sang Bạch Vi, ra hiệu bảo cô ấy đừng
manh động, sau đó tôi hơi cúi người xuống, vào sẵn tư thế nhìn vào bụi
cây.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là tôi cứ tưởng có con thú
hoang nào đó trêи đảo chạy đến, nhưng ngay sau đó có hai người ăn mặc
rách rưới xông từ trong bụi cây ra, người họ bẩn thỉu, còn bốc mùi hôi
rình.
Nhìn vóc dáng thì là một nam một nữ, vừa nhìn thấy chúng
tôi là mắt họ sáng lên, hô to: “Hey anh bạn, có đồ ăn không? Cho xin
miếng đi, tôi sắp chết đói rồi”.
“Là người Hoa Hạ”.
Tôi mà Bạch Vi nhìn nhau, nói: “Còn một ít, hai người ra đây”.
Vì con cá khá to, nên tôi chia luôn cho hai người họ một nửa. Không có
dao, tôi đành dùng tay bẻ con cá dài ba mươi phân cả xương ra làm đôi.
Hai người đó ngẩn ra một lúc, sau đó cổ họng của người đàn ông nuốt ực một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT