Thật ra tính tới tính lui, tôi và Chúc Mi cũng chỉ có mối quan hệ quen
biết khoảng chừng một tháng, nhưng những sự việc đã trải qua lại nhiều
vô số kể, đến nỗi ngay cả bản thân tôi cũng không thể ngờ được, nhưng
tình bạn giữa tôi và cô ấy cũng nhờ thế mà dần dần trở nên sâu đậm từng
chút một, cho đến cuối cùng, cô gái nhỏ này lại nảy sinh tình cảm khác
đối với tôi.
Điều càng khiến cô ấy bối rối chính là, khi cô ấy
lấy hết dũng khí đến nhà tìm tôi thì lại đụng ngay phải Bạch Vi vừa từ
Úc Châu trở về.
Nhưng cho dù là như thế, lần này Chúc Mi vẫn dốc
hết sức lực giúp đỡ tôi, tín nhiệm tôi trong trận chiến với gia đình nhà họ Cung, đây cũng là điều mà khiến tôi cảm thấy mình không thể báo đáp
được.
Lúc này Chúc Mi nói với tôi, Cung Chính Văn bị xử mười lăm
năm, điều đó chắc chắn là thật, người nhà của cô ấy sẽ không lừa gạt cô
ấy, dựa vào thân phận của bọn họ thì lại càng không rảnh rỗi để đi lừa
tôi.
Trong lòng tôi chẳng rõ là đang phiền muộn hay là điều gì
đó? Lúc nghe thấy Chúc Mi nói những lời này, theo cùng với niềm vui
sướиɠ còn có sự hổ thẹn sâu sắc.
Đầu bên kia điện thoại trầm lặng một hồi lâu, tôi nói: “Chúc Mi, cảm ơn!”
Chúc Mi nói với giọng dửng dưng thản nhiên như chẳng mấy để tâm: “Không cần
đâu, giữa đường gặp chuyện bất bình thì ra tay giúp đỡ thôi, trước đó
không phải anh cũng từng cứu tôi sao, cứ coi như chúng ta huề nhau đi”.
“Tôi….”
“Không đúng!”
Tôi đang định nói thì Chúc Mi bỗng lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, tôi vội hỏi: “Sao lại không đúng?”
Chúc Mi rụt rè nói: “Lần trước anh cứu tôi một mạng, mà lần này chuyện tôi
làm lại dễ dàng như trở bàn tay, tôi vẫn chưa hết nợ anh đâu….. nói
không chừng, Phương Dương này, cả đời này tôi cũng không trả hết được!”
Theo lý mà nói, nếu như trong thời khắc lúc này, Bạch Vi không ở bên cạnh
tôi, có lẽ tôi sẽ chơi trò tán tỉnh, lừa tình với cô gái tinh quái Chúc
Mi này một hồi nhưng bây giờ tôi lại làm bộ không để ý, Bạch Vi với đôi
tai đã sớm dựng đứng lên để nghe ngóng đang ngồi đối diện tôi, sao tôi
dám nói mấy thứ đó!
Tôi ho khan một tiếng nói: “Tôi cứu cô không phải là muốn cô báo ơn, càng huống chi việc cô giúp tôi lần này cũng đã đủ rồi”.
“Hì hì, được, Phương Dương, tôi cúp máy đây!”
Chúc Mi nói xong thì cúp điện thoại một cách dứt khoát, tôi ngây người nhìn
điện thoại, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra được một chút, chắc hẳn cô gái nhỏ này đã biết Bạch Vi đang ở bên cạnh tôi nên mới cố ý nói như vậy?
Tôi nhìn nét mặt như không có chuyện gì xảy ra của Bạch Vi, càng nghĩ càng
cảm thấy rất có khả năng này, trong lòng không khỏi than thầm, cô gái
này thật sự rất biết quyến rũ người khác.
Bạch Vi nhìn thấy tôi không nói gì, thì hỏi: “Vừa nãy, Chúc Mi… cô ấy nói gì với anh đấy?”
“Không nói gì, chỉ nói cho anh biết thời hạn thi hành án của Cung Chính Văn đã được xác định rồi thôi”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Lúc nói những lời này trong lòng tôi không hề dao động, mặc dù khi nãy Chúc Mi nói với tôi rất nhiều, nhưng nội dung thực chất thì quả thật chỉ nói chuyện này.
Chỉ có điều những lời kia của cô ấy thật dễ khiến
cho người ta liên tưởng đến phương diện khác, thậm chí nó còn khiến cho
người ta không phòng bị mà sa vào.
“Xác định rồi? Là bao lâu?”
Bạch Vi vốn đang nhàn nhã đong đưa chân của mình, bỗng nhiên trở nên kϊƈɦ động, hỏi tôi.
“Nhiều hơn so với chúng ta dự đoán”.
Cho dù Bạch Vi nói rất nhiều, nhưng tôi vẫn không chắc chắn liệu cô ấy có
bị con số này dọa khϊế͙p͙ không, vậy nên tôi chỉ nói như vậy.
Bạch Vi chau mày: “Nhiều hơn chúng ta dự đoán? Thế là bao nhiêu? Phương
Dương, anh nói thẳng ra đi, em không trách anh đâu. Dù sao thì Cung
Chính Văn cũng là tự làm tự chịu, huống chi giữa chúng ta còn có điều gì không thể nói chứ?”
“Giám đốc Bạch, đây là em nói đấy nhé!”
Tôi rất ít khi gọi Bạch Vi với cái danh xưng “giám đốc Bạch” này, nhưng
chẳng biết Bạch Vi đang nghĩ điều gì, gương mặt bỗng nhiên đỏ ửng, một
lát sau lại ưỡn “tâm hồn” ngạo nghễ sáp tới chỗ tôi, dường như rất chú ý đến vấn đề này.
“Mười lăm năm!”
Tôi trả lời với giọng
bình tĩnh, lúc nói, tôi vẫn luôn chú ý đến Bạch Vi, tôi lo lắng cô ấy sẽ vì quá căng thẳng hoặc kϊƈɦ động mà ngã xuống, nhưng thật may là không
có chuyện đó.
“Mười lăm năm….”
Không hề xuất hiện cảnh
tượng như tôi dự đoán, Bạch Vi chẳng hề kinh ngạc hay lo lắng, ngược
lại, hàng lông mày của cô nhíu chặt lại, dường như đang suy nghĩ về vấn
đề nan giải nào đó.
“Sao thế?”
Tôi thấp giọng hỏi.
“Không có gì!”
Bạch Vi lắc đầu, nói: “Phương Dương, nếu như Cung Chính Văn thật sự bị kết
án mười lăm năm, vậy thì có lẽ Phần mềm Trí Văn cũng sẽ bị giải thể,
ngoài ra, có vẻ như hiện nay, nhà họ Cung có gặp phải một số vấn đề, đợi bọn họ giải quyết xong những chuyện này, chắc chắn sẽ nhắm về phía anh
đấy. Thế nên, đến khi đó anh nhất định phải cẩn thận hơn nữa”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tôi khẽ nắm bàn tay đang đặt trêи bàn của Bạch Vi, cô ấy không phản kháng,
còn bàn tay mà tôi nắm lấy là một thứ mềm mịn và ấm áp, tôi nói: “Yên
tâm đi, nhà họ Cung có ý muốn giết anh từ lâu lắm rồi, ở Xiêng La bọn họ còn không thành công, bây giờ là ở Hoa Hạ bọn họ càng không thể!”
Tôi và Bạch Vi lại nói chuyện với nhau một lúc, Bạch Vi nói cô ấy phải về
nhà, bảo tôi mấy ngày nay nhất định phải cẩn thận, chúng tôi liền ra
khỏi quán cà phê.
Vốn dĩ tôi định đưa Bạch Vi về, nhưng cô ấy từ chối, tôi nhìn xuống tay của mình thì không khỏi cười gượng chua chát.
Bởi vì, bên Thịnh Hải cũng đã giải quyết xong xuôi mấy vụ việc lớn chú
trọng hàng đầu, lúc này tôi lại có cảm giác không có việc gì làm, ngoài
việc bên National bị hoãn vô thời hạn, không biết thời gian gặp mặt cụ
thể, bây giờ tôi chỉ có thể gọi Triệu Thư Hằng vẫn còn đang trong khách
sạn, cùng tôi đi đến Cục cảnh sát thành phố.
Vì tôi và Triệu Thư
Hằng thường xuyên đến đây, nhưng người ghi danh ở cửa ra vào cũng đã
nhận ra chúng tôi nên chẳng cần nói gì nhiều. Rất nhanh sau đó tôi gặp
được Tề Vũ Manh.
Chúng tôi đi vào dọc theo đại sảnh, đi tới một
văn phòng mà Cục cảnh sát thành phố đã tạm thời phê chuẩn thành lập cho
Tề Vũ Manh, Tề Vũ Manh đang nhìn chằm chằm vào tập văn kiện đang cầm
trêи tay vô cùng trầm tư, hàng chân mày cong cong hình lá liễu nhíu chặt lại, khiến người khác vừa nhìn đã thấy cô ấy có tâm sự gì đó.
Tôi cất tiếng: “Cảnh sát Tề, sao thế? Vụ việc của Trương Phú Cường xảy ra vấn đề gì sao?”
Trước khi phá giải từng tầng từng lớp của những vụ việc này, giữa tôi, nhà họ Cung và phe thứ ba là một mớ hỗn loạn, căn bản tôi chẳng thể nào phân
rõ được, nhưng lúc này sự việc dường như đã dần lộ ra chân tướng, còn
điều gì không nghĩ thông nữa chứ?
Trương Phú Cường chính là kẻ
của phe thứ ba kia, ông ấy muốn dựa vào vụ này để lật đổ cục trưởng Lâm, nhưng kết quả cuối cùng, người này lại là kẻ thua cuộc, không chỉ thua
lỗ bản thân mình mà còn thua luôn cả sự nghiệp chính trị nửa đời sau của mình.
Tề Vũ Manh lắc đầu nói: “Vụ của Trương Phú Cường cũng coi
như đã có chứng cứ xác thực rồi, hơn nữa cũng đã đệ trình lên Ủy ban
kiểm tra kỷ luật thành phố Thịnh Hải, tôi tin chắc rằng nó sẽ có trong
một thời gian nữa thôi”.
“Vậy sao dáng vẻ cô lại thế này?”
Tôi tìm một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Tề Vũ Manh, mặc dù có người đi qua
nhưng bọn họ đều biết quan hệ của chúng tôi với cục trưởng Lâm nên cũng
chẳng nói gì, gặp người có quan hệ thân thiết hơn chút thậm chí còn mỉm
cười gật đầu chào hỏi.
Cái người Triệu Thư Hằng này thì hoàn toàn chẳng để ý xem đây là nơi nào, tùy tiện nằm trêи chiếc sofa trước mặt,
chơi điện thoại không hề kiêng dè gì.
Tề Vũ Manh nói: “Tôi chỉ là nghĩ không ra nguyên nhân của vụ án này, vốn dĩ tất cả các chứng cứ đều chỉ hướng về gia đình họ Cung, cũng không có người chịu trách nhiệm cụ
thể, thế nên trước đây tôi mới luôn nhấn mạnh rằng vụ án này không thể
trực tiếp lật đổ được nhà họ Cung, nhưng điều khiến tôi không ngờ chính
là, sáng nay khi tôi đến kiểm tra lại hồ sơ lại phát hiện chiều hướng
chứng cứ đã thay đổi”.
“Thay đổi ư?”
Tôi nhíu mày lại theo trực giác.
“Đúng!”
Tề Vũ Manh vẫn nhìn tập tài liệu trong tay: “Những chứng cứ này bây giờ đều hướng đến một người – Bà Cung”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT