“Đương nhiên là…”
Tôi chưa kịp nói xong thì đột nhiên cảm thấy
không ổn lắm, trả lời thế nào cũng thấy không đúng nên bèn giả bộ tức
giận: “Ông đang nói cái gì thế?”
Bansha cười hềnh hệch: “Dương, cậu đừng giận, chẳng phải đang khen cậu sao?”
Nhìn dáng vẻ cười tít cả mắt của Bansha, tôi không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ: “Bansha, dù sao ông cũng làm bố rồi, không thể cứ như thế được!”
Roga với Ốc Trắng cũng bước tới, khe khẽ nói: “Dương, chị dâu xinh thật đấy!”
Đợi nói chuyện xong xuôi, tôi dẫn ba người này tới trước mặt Bạch Vi, giới
thiệu từng người một: “Đây là Bạch Vi. Đây là Roga, Ốc Trắng và Bansha!”
Bạch Vi lịch sự đứng dậy gật gật đầu rồi nói câu xin chào với họ, mà đám
người Bansha cũng không còn thiếu liêm sỉ như khi nói chuyện với tôi
nữa, ai nấy nghiêm túc một cách hiếm thấy, chắp tay lại rồi khẽ cúi
người. “Sa wa đi khap!”
Tuy Bạch Vi không biết tiếng Xiêng La, nhưng vẫn có thể nghe hiểu được ý nghĩa của câu này. Cô ấy mỉm cười cúi người đáp lễ.
Sau đó tôi mới bảo Bạch Vi vào nhà ngồi, còn tôi và ba người kia cùng tiến
vào sân, tôi nói: “Đợi lát nữa tôi bảo bạn của tôi qua đây trước, các
anh em kể lại tình hình cụ thể cho tôi, rồi chúng ta sắp xếp hành động
cụ thể, cố gắng trong hai ngày này tìm cơ hội cứu bố mẹ của tôi ra,
không thể kéo dài thêm được nữa”.
Thời gian càng kéo dài lâu thì
tỉ lệ nhà họ Cung phát hiện ra chuyện của Cung Chính Văn càng cao. Nếu
bị nhà họ Cung phát hiện ra, không tính đến việc mọi thứ chúng tôi từng
làm biến thành công cốc công cò, mà bố mẹ tôi cũng có khả năng gặp nguy
hiểm vì điều đó.
Thấy tôi bàn chuyện chính, ba người kia thu lại biểu cảm hỉ hỉ hả hả vui vẻ, sắc mặt nghiêm túc hẳn.
Tôi gọi điện thoại cho Chu Hỉ Tài trước, lúc này cậu ta đã ngủ rồi, thế mà
nghe thấy giọng nói của tôi, bên phía cậu ta lập tức vọng tới tiếng sột
soạt khi mặc quần áo.
Tôi nói: “Chu Hỉ Tài, trước kia tôi thực sự không nhìn ra cậu để tâm tới chuyện của bố mẹ tôi như vậy, Phương Dương này nợ cậu một ân tình rồi”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Chu Hỉ Tài vừa mặc quần áo vừa nói: “Phương Dương, cậu nói cái gì thế? Trước kia quan hệ của chúng ta đã
tốt rồi, tuy nhiều năm không liên lạc, nhưng chỗ anh em với nhau tôi
cũng biết cậu bị người ta hãm hại phải ngồi tù, cũng vì cậu ở Thịnh Hải, chứ nếu ở Quế Lâm, anh em nhất định phải đòi công bằng cho cậu”.
Nói rồi cũng không đợi tôi trả lời, cậu ta tiếp tục: “Cậu đợi chút nha, bây giờ có phải cậu đang ở chỗ ba người Xiêng La kia không? Nếu đúng vậy
thì cậu ở đó chờ tôi, tôi tới ngay đây”.
Tôi bật cười nói cảm ơn, Chu Hỉ Tài mắng tôi một câu rồi mới cúp điện thoại.
Tôi nhìn điện thoại mà cảm xúc lẫn lộn cả. Trước kia tôi cảm thấy một số
mối quan hệ dần dần mất liên lạc rồi lạnh nhạt, không ngờ Chu Hỉ Tài vẫn là người như khi tôi mới quen.
Thời cấp hai, Chu Hỉ Tài là người có quan hệ tốt nhất với tôi trong đám bạn cùng ký túc xá. Chúng tôi
thường hẹn nhau cùng chạy bộ rồi ăn sáng, nhưng mà chỉ đến thế, sau khi
tốt nghiệp cấp hai cũng không còn liên lạc nữa.
Sau khi cúp điện
thoại, tôi nói với đám người kia: “Mọi người đều là anh em của Phương
Dương tôi, tôi cũng không lôi thôi rườm rà nữa. Nói thẳng nhé, các anh
em tường thuật cho tôi nghe tình hình cụ thể về bố mẹ tôi và nơi nhốt họ được không?”
Ba người họ có cả đàn em, nhưng cuộc đối thoại của
chúng tôi lúc này đã được tính vào hàng cơ mật. Tuy biết xung quanh toàn các anh em đã từng vào sinh ra tử, nhưng Roga và Ốc Trắng cảm thấy
không yên tâm nên đuổi hết những người khác ra ngoài.
Bansha thấy xung quanh không có ai mới nói: “Lần này chúng tôi không nói với họ cụ
thể về quá trình sự việc. Dương, cậu cũng biết đấy, rất nhiều thứ không
thể nói với họ được, nói với họ sẽ thành gây hại cho họ. Giống như, nếu
có lúc nào đó tôi không cẩn thận tiết lộ thông tin cơ mật của anh Cường
và ông Suchat, có lẽ sang ngày hôm sau cậu sẽ nhìn thấy bản tin tôi bị
chết chìm trêи nhật báo Xiêng La”.
Truyện mới cập nhậtBansha vừa nói vừa cười khổ,
tuy rằng từ lâu đã biết đến mức độ hỗn loạn của Xiêng La, nhưng tôi tin
rằng Bansha sẽ không lừa tôi. Nghe thấy việc Suchat và Đỗ Minh Cường –
người trước nay đối xử với tôi không hề bạc bẽo – lại là người tàn nhẫn
như thế, lòng tôi cũng thấy chấn động.
Tôi khẽ ho khan một tiếng: “Yên tâm, ông là bạn bè của tôi, nếu ông thực sự chọc giận Suchat và
anh Cường, tôi nghĩ ít nhiều gì họ cũng sẽ nể mặt tôi đôi phần”.
Câu này tuy có vẻ hơi cậy mạnh, nhưng tôi nói như thế, Bansha không những
không cảm thấy buồn bực mà càng thêm phấn khởi. Tôi cũng biết rõ tính
tình của Bansha, ông ta là như vậy đấy, cứ nói thẳng sẽ tốt hơn.
Đồng thời, lần đầu tiên tôi ý thức được ba người Đỗ Minh Cường, Suchat và
SangSu có mạng lưới quan hệ mạnh đến cỡ nào ở Xiêng La.
Suchat
điều khiển thế lực ngầm của gần như toàn bộ đất Xiêng La, không ai dám
chống đối ý kiến của ông ấy, mà Đỗ Minh Cường hiện tại hoàn toàn đại
diện cho nhà họ Đỗ, gia đình này trước nay luôn là thế lực lớn cả trong
tối lẫn ngoài sáng suốt một dọc Đông Nam Á. Quan trọng nhất là có cả
SangSu, tuy rằng nhiều lúc không tiện xuất đầu lộ diện, nhưng trêи mặt
trận công khai ở Chiêng May, nhưng ông ta vẫn là sự tồn tại ngang hàng
với đại sứ trong xã hội phong kiến cổ đại của Hoa Hạ.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Bất luận
nhìn từ phương diện, quan hệ giữa tôi và ba người này cũng đủ để tôi có
thể tung hoành ngang dọc trêи phần lớn diện tích của Xiêng La, nhất là
sau khi Đỗ Minh Hào ngã ngựa, đến cả Chiêng Ray cũng biến thành lãnh địa tư nhân của nhà họ Đỗ.
Tôi hít một hơi thật sâu, không nghĩ thêm về mấy thứ này nữa, chỉ nghe Bansha nói: “Sau khi đến Quế Lâm chúng tôi bị người ta truy sát, sau này nhờ có bạn của cậu giúp đỡ mới trốn được. Sau đó chúng tôi tập hợp lại, may mà mọi người không gặp tổn thất gì
nặng nề”.
Ốc Trắng đột nhiên cất lời: “Khi ấy ông suýt chết còn gì!”
Bansha ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Chuyện ngoài ý muốn thôi, nếu tôi mà biết
đám người kia hung hiểm như thế, tôi tuyệt đối không coi thường chúng nó đâu”.
Tôi cười cười không nói gì, tóm lại bây giờ không ai bị sao là tốt rồi.
Tình cảnh hiểm nguy khi ấy có thể thấy rõ chỉ qua vài cuộc điện thoại,
Bansha gần như phải trốn chạy suốt dọc đường, sau cùng mới thoát được
một kiếp, nhưng dù sao bây giờ cũng an toàn rồi, không cần thiết phải
nghĩ những chuyện trước kia nữa.
Bansha nói tiếp: “Sau khi hội
hợp với nhau, ban đầu chúng tôi đi theo bạn của cậu, cũng chính là Chu
Hỉ Tài, sau đó mới lần theo manh mối mà các cậu cung cấp trước đó để
định vị đại khái địa điểm, tiếp đến là xét hỏi vài tên côn đồ bản địa,
vừa mở miệng ra đã dọa nạt chúng nó, chúng nó báo cáo ngay với chúng tôi về sự thay đổi nhân sự trong thành phố mấy ngày nay. Vì thế chúng tôi
khóa chặt mục tiêu, theo dõi một tên trong tổ chức bắt cóc bố mẹ cậu,
quả nhiên điều tra được địa điểm. Dương, cậu đoán xem, ở nơi nào?”
Tôi vội hỏi: “Ở đâu thế?”
“Hóa ra là ở một khu chung cư! Cậu phải biết rằng, chúng tôi lăn lộn ở Xiêng La bao nhiêu năm nhưng lần đầu tiên nghe nói có kẻ bắt cóc người ta rồi nhốt người ở khu chung cư. Bởi lẽ lỡ như lọt ra âm thanh nào đó thì
chết cả nút”.
Bansha tỏ ra rất ngạc nhiên, ông ta nói tiếp:
“Nhưng sau khi phát hiện ra, chúng tôi mới nhận thức được, tầm nhìn của
chung cư nào cực kỳ tốt, các tầng rất cao, có thể quan sát trực tiếp
tình hình xung quanh. Một khi xuất hiện động tĩnh gì, người trêи tầng có thể phát giác ngay lập tức, huống hồ chúng cũng luân phiên canh gác, mà cũng lo lắng về bác trai và bác gái nên mới từ từ quan sát”.
“Đúng vậy, không tìm được cơ hội thích hợp thì bây giờ chúng tôi không dám
tùy tiện ra tay, nếu bắt được chúng thì tôi, chứ nếu sơ suất thì,
Dương…”
Roga chen ngang, còn tôi thì cảm thấy da đầu tê dại. Đám
người này dám chọn một nơi như thế chứng tỏ chúng thật sự không biết sợ
là gì, càng chứng minh được mức độ nguy hiểm của hành động lần này.
Tôi hít vào một hơi thật sâu, chẳng trách bao nhiêu người bây giờ khoanh
tay chịu trói, không phải vì phe của tôi quá vô dụng, mà vì đối thủ quá
giảo hoạt.