Tôi ngồi dựa vào sofa, Bạch Vi dựa đầu vào vai tôi, vốn là một bức tranh phong tình cực kì đẹp đẽ, nhưng theo thời gian trôi đi, tôi cảm giác
như Bạch Vi bắt đầu có hơi không được tự nhiên. Tôi cúi đầu nhìn, không
biết từ lúc nào trêи cổ Bạch Vi lại xuất hiện một vài vết màu hồng nhạt.
Còn nhiệt độ của lòng bàn tay tôi đặt trêи vai cô ấy dường như cũng đã tăng lên một ít.
Lúc này, hai chúng tôi đều cảm thấy có gì không đúng.
Mặc dù rất thoải mái, nhưng so với trước kia, tôi chỉ đơn thuần muốn an ủi cô ấy thôi, nhưng hình như có vẻ hơi mùi mẫn quá.
Tôi ho khan một tiếng, Bạch Vi ngồi thẳng dậy, vội vàng vuốt lại nếp nhăn
trêи quần áo hơi xộc xệch. Tôi nhìn chăm chăm vào gương mặt nhỏ nhắn mất tự nhiên của cô ấy, nói: “Bạch Vi, đợi anh giải quyết xong nhà họ Cung, anh sẽ đến tìm em, nhất định phải đợi anh”.
Bạch Vi không nói gì, nhưng tôi nhìn ra sự vui mừng trong ánh mắt cô ấy.
Đúng lúc này, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, lại cảm giác có một ánh mắt sắc bén
đang hướng về phía mình. Chính là lão Hà Khai Thành lúc nào cũng phá rối chuyện tốt của người khác, tùy tiện khởi xướng linh tinh kia. Có lẽ
cảnh tượng vừa rồi của tôi và Bạch Vi đã lọt vào mắt ông ta.
Tôi
mỉm cười với ông ta, cố ý để lộ hàm răng trắng muốt. Sắc mặt của Hà Khai Thành càng trở nên âm hiểm, mặt ông ta lạnh tanh, không nói không rằng
đi sang một bên, tránh khỏi tầm mắt của tôi.
Tôi hỏi Bạch Vi: “Hà Khai Thành và em rốt cuộc có quan hệ gì vậy?”
Bạch Vi chớp mắt, đáp: “Còn quan hệ gì nữa? Trước kia, bố mẹ em thường xuyên không ở nhà, nên chú Hà luôn chăm sóc em, cũng chính khoảng thời gian
đó em và Cung Chính Văn mới quen biết nhau”.
Tôi buồn bực nói: “Ý là sau này anh muốn cưới em không những phải hỏi ý kiến của bố mẹ em,
mà còn phải được sự đồng ý của ông ấy nữa à?”
Bạch Vi “phụt” cười thành tiếng: “Anh hiểu như vậy cũng được, nhưng trước lúc đó, anh phải
có được sự đồng ý của bố mẹ em trước đã”.
Tôi nói: “Yên tâm đi, đợi anh xử lý xong nhà họ Cung, tất cả đều không thành vấn đề”.
Nếu thật sự có một ngày như vậy, tôi với vai trò là CEO của tập đoàn Vọng
Thiên, tôi nghĩ, bố mẹ cô ấy hẳn cũng không có lý do gì để phản đối nữa.
Chúng tôi lại trò chuyện mấy câu thì di động của tôi có tin nhắn gửi tới, là
tin nhắn từ người bạn cũ đang ở quê nhà Quế Lâm của tôi, Bansha.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Bansha nói cám ơn tôi đã quan tâm, ba người bọn họ đã đến Quế Lâm từ sáng sớm, nhưng vì lý do thời gian nên lúc bọn họ tới nơi thì điện thoại đã hết
pin, bởi vậy đến bây giờ mới nhắn tin trả lời tôi được.
Đọc tin
nhắn này xong, trong lòng tôi dâng lên một nỗi nghi hoặc mang tính trực
giác, với tính cách của Bansha, vì sao lại gửi tin nhắn cho tôi mà không phải là gọi điện thoại?
Tôi lại nói vài câu với Bạch Vi rồi rời
đi. Tôi vừa xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Roga, điện thoại đổ chuông
một lúc lâu mới được kết nối, vừa kết nối thì tôi nghe thấy tiếng thở
dốc, xung quanh hình như còn rất ồn ào.
Tôi thầm nghĩ không ổn, vội hỏi: “Roga, mọi người thế nào rồi? Bansha và Ốc Trắng đâu?”
Giờ phút này có vẻ như Roga đang chạy trêи đường, vừa thở dốc vừa hét:
“Phương Dương, tôi tạm thời không sao, ba người chúng tôi đã lạc nhau
rồi. Chúng tôi vừa đến Quế Lâm, còn chưa tìm được người dẫn đường thì bị một nhóm người tập kϊƈɦ, ba người chúng tôi mỗi người dẫn theo vài anh
em tách ra rồi”.
Trong lòng tôi đánh bộp một tiếng, quả nhiên
không ổn, tôi nói: “Anh đừng sốt ruột, tôi sẽ gửi cho anh một số điện
thoại, là số điện thoại của một cảnh sát địa phương. Cậu ấy là bạn học
của tôi, có thể tin tưởng được. Anh tìm cơ hội tranh thủ liên lạc với
cậu ấy”.
“À, anh và đám đàn em có ai biết nói tiếng Hoa Hạ không?”
Tôi đột nhiên nhớ ra, ba người này đều sinh ra ở Xiêng La, không ai biết
nói tiếng Hoa Hạ cả. Trước kia, Đỗ Minh Cường để bọn họ tới đây cũng chỉ vì người dẫn đường kia có thể đưa bọn họ tìm đến nơi bố mẹ tôi bị nhốt.
Nhưng bây giờ gặp phải tập kϊƈɦ, ba người bị tách ra, đã không biết tiếng Hoa Hạ thì thôi, lại còn không quen thuộc với nơi đây, tình huống tiếp theo có thể sẽ rất khó khăn.
Roga nói: “Có, lần này chúng tôi đến,
trong đội có dẫn theo vài anh em biết nói tiếng Hoa Hạ, chính là để đề
phòng tình huống như thế này”.
Nghe y nói vậy, trong lòng tôi hơi bình tĩnh lại. Tôi không nói với y về tin nhắn mà Bansha gửi cho tôi,
tránh cho y càng thêm lo lắng.
Đối với ba người họ mà nói, bọn họ đều là người tương đối có kinh nghiệm, nếu đôi bên cảm giác được có
điều gì bất thường, tôi tin họ sẽ không hành động lỗ mãng.
Nghĩ
đến đây, tôi hỏi Roga hiện tại đang ở đâu, đàn em phía sau Roga nói họ
đã chạy rất lâu rồi, bây giờ đang ở trêи một con đường cũ, nhưng hẳn là
vẫn còn ở trong thành phố.
Tôi vội vàng cúp điện thoại, đầu tiên
là gửi số điện thoại của Chu Hỉ Tài cho y, sau đó lại gọi cho Chu Hỉ
Tài. Tôi kể một cách đơn giản về chuyện này cho cậu ta, rằng tôi có vài
người bạn ở Xiêng La bị giới xã hội đen ở địa phương truy sát, nhờ cậu
ta mau dẫn theo vài người qua đó giúp đỡ.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Chu Hỉ Tài không hề từ chối, lập tức đồng ý ngay.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng tôi mới thoáng thả lỏng một chút. Tối
hôm qua, tôi nên có dự liệu trước mới phải, nhưng lúc ấy tôi đang lo cứu La Nhất Chính, hoàn toàn không ngờ đến nhà họ Cung lại làm đến cùng như vậy.
Cùng lúc đó, tôi lại gọi điện thoại cho Ốc Trắng. Không
giống Roga, bây giờ có vẻ anh ta đã dẫn người đi ẩn náu rồi, xung quanh
rất yên tĩnh, giọng nói của anh ta cũng rất nhỏ.
May là bọn họ
cũng không gặp phải chuyện gì, tôi nói cho bọn họ tình hình của Roga và
số điện thoại của Chu Hỉ Tài, bảo bọn họ chú ý liên lạc.
Ốc Trắng là người có tính hiếu thắng rất cao, anh ta tức giận mắng chửi đám
người nhà họ Cung sai tới một trận qua điện thoại, nói nếu cho anh ta
một khẩu súng, anh ta sẽ bắn chết đám nhãi ranh này, giải quyết mối hận
trong lòng.
Tôi chỉ đành cười gượng an ủi anh ta, nói Hoa Hạ không cho phép mang theo súng, như vậy là phạm tội.
Ốc Trắng khịt mũi khinh thường, Xiêng La cũng không được phép mang súng.
Tôi bị nghẹn họng không biết nói gì, chỉ đành bảo anh ta chú ý an toàn, sau đó cúp máy.
Truyện mới cập nhậtTôi nhìn điện thoại di động, không do dự bấm tiếp số điện thoại của Bansha. Điện thoại đổ chuông, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, không có ai trả
lời.
Tôi càng thêm lo lắng, Bansha và tôi có thể gọi là không
đánh không quen biết, bây giờ ông ta là bạn tôi, vào lúc thế này còn chủ động từ Xiêng La đến đây giúp đỡ tôi. Nếu ông ta xảy ra chuyện gì,
trong lòng tôi cũng sẽ không dễ chịu.
Tôi đành tiếp tục gọi, may
là sau hai lần liên tục không có ai bắt máy, cuối cùng điện thoại cũng
được kết nối. Vừa nối máy, tôi đã nghe thấy tiếng rầm ở bên kia điện
thoại, sau đó là tiếng Bansha phẫn nộ hét lên: “Mẹ mày, dám đánh lén ông à?”
Xung quanh vẫn rất ồn ào, dường như Bansha đang đánh nhau
với người khác. Tôi không do dự thêm nữa, cúp luôn điện thoại và gọi cho Tề Vũ Manh, hỏi cô ấy có cách nào giúp tôi xác định vị trí thời gian
thực của số điện thoại này của Bansha không.
Tề Vũ Manh biết có
lẽ bên tôi đã xảy ra chuyện gì đó, sau khi đồng ý thì lập tức cúp máy,
còn tôi thì lái xe đến bệnh viện số Một.
Lúc tôi đến bệnh viện,
Tề Vũ Manh đang gọi điện thoại nói gì đó, nhìn thấy tôi vào, cô ấy che
mic lại, bảo: “Chắc mười phút nữa sẽ có kết quả, vì số điện thoại này
trong vòng nửa tiếng có một ghi chép cuộc gọi nên tra được khá nhanh”.
Tôi thở phào một hơi, may là dù Đỗ Minh Cường đã sống ở Xiêng La rất lâu,
nhưng vẫn còn hiểu rõ tình hình trong nước, trước khi đến đã cố tình làm cho ba người Bansha mỗi người một sim điện thoại Hoa Hạ.