Tề Vũ Manh là người muốn gì sẽ làm luôn, quan niệm về thời gian của cô
ấy rất mạnh mẽ, vì thế chúng tôi vừa ngồi xuống, chiếc xe đã khởi động
rồi.
Tề Vũ Manh dẫn đầu, mấy chiếc xe khác đi theo, quay lại con đường mà chúng tôi vừa tới.
Khi tới đồn cảnh sát thì cảm thấy đoạn đường này cực kỳ dài, thế nhưng lúc
quay lại chỉ mong thời gian trôi càng nhanh càng tốt, chỉ mong đám người điên rồ kia đừng làm chuyện gì với người khác.
Đến bên ngoài
quán rượu, chỉ thấy trước cửa ầm ĩ, rối ren và lộn xộn. Ôn Hân thị lực
tốt, chỉ liếc một cái đã nhận ra gương mặt của vài người, cô ấy nói: “Họ chính là đám người ban nãy!”
“Đi thôi!”
Không hề do dự,
Tề Vũ Manh vội vã xuống xe, tay phải cầm súng, nhanh chóng đi về phía
quán bar. Thế nhưng chúng tôi chưa đi được vài bước, một anh chàng gầy
gò nhưng cực kỳ lanh lẹ đột nhiên vọt ra trước mặt Tề Vũ Manh rồi hỏi
chúng tôi: “Các anh là người của anh Phương Dương phải không?”
Tôi vội vàng đáp: “Đúng vậy!”
Tôi vừa nói vừa quan sát tướng mạo của người này, vừa đen vừa gầy, trông có vẻ lanh lợi nhưng không có chỗ nào quá đặc biệt. Tôi hỏi: “Cậu là người của Trịnh Cường à?”
Anh bạn gầy gò kia gật đầu như bổ củi: “Đúng rồi, anh Cường dặn tôi đứng đây đợi các anh, nếu phát hiện chuyện gì
không ổn thì bảo chúng tôi lập tức báo tin cho các anh”.
Tôi gật gật đầu, hỏi tiếp: “Bên phía quán bar có chuyện gì thế?”
Anh bạn gầy gò kia gãi gãi đầu, gương mặt lộ vẻ thiếu tự nhiên: “Không biết từ đâu chui ra một đám người không biết trời cao đất dày, chưa từng
nghe đến đến tên tuổi của băng nhóm Thiên Địa thì thôi, còn định cắm đầu cắm cổ xông vào trong, đòi tìm một người tên là Phương Dương. Tôi vừa
nghe đã nhận ra, người đó không phải là anh sao? Đang chuẩn bị gọi điện
cho anh Cường thì anh Cường đã gọi điện cho chúng tôi, nên mới có chuyện như bây giờ. Trước cửa quán bar có người của chúng tôi chặn đường,
không để cho họ xông vào”.
Những gì anh bạn gầy gò kia nói gần
khớp với suy đoán của tôi. Tề Vũ Manh nói: “Bất kể là người từ đâu tới,
bây giờ chúng ta phải qua đó xem sao. Cố gắng đảm bảo không có thương
vong!”
Tôi đáp một tiếng, đang định hỏi gì đó, đột nhiên nghĩ tới việc khác nên hỏi anh bạn gầy gò: “Cậu nhìn thấy cô cảnh sát xinh đẹp
đi trước kia chứ?”
Anh bạn gầy gò không hiểu gì: “Nhìn thấy rồi, thì sao?”
Tôi hỏi: “Cậu không sợ cô ấy à?”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Tại sao tôi phải sợ cô ấy?”
Anh bạn gầy gò mờ mịt hỏi lại.
“Cô ấy là cảnh sát, cô ấy sẽ bắt cậu đấy!”
“Tôi có làm chuyện gì vi phạm pháp luật đâu? Dựa vào cái gì mà đòi bắt tôi.
Với cả, nói đến bắt người, ở đất Thịnh Hải này, người khác có thể bị
bắt, chỉ riêng người của băng nhóm Thiên Địa sẽ không bị bắt. Cho dù
đánh nhau cũng phải do người khác ra tay trước, chúng tôi mới đánh trả”.
Anh bạn gầy gò này tỏ ra rất tự hào khi là một thành viên của băng nhóm
Thiên Địa. Tôi vỗ vỗ vai cậu ta và nói: “Được lắm, làm cho tốt vào nhé!”
Nói xong tôi bèn theo đám đông cảnh sát đi về bên đó. Vừa xuống xe, cô hoa
khôi cảnh sát đã dẫn người đi về phía đó, có cả một viên cảnh sát cầm
loa tay đi tới một chỗ cách cửa quán bar không xa, giơ loa lên và bắt
đầu hô hào: “Người trước cửa quán bar nghe đây, tất cả buông vũ khí
trong tay, lập tức ngồi xổm xuống đất, dùng hai tay ôm đầu!”
Những người khác tuần tự bao vây lối vào của quán bar, có người cầm súng, có
người bật công tắc của dùi cui điện, ánh điện lóe ra trêи đó khiến người ta phải run rẩy.
Còn chúng tôi cũng chú ý thấy trong tay đám
người kia xách cả vũ khí, đa phần là những vũ khí thô sơ như ống thép,
cũng có cả vài con dao bổ dưa hấu.
Đám đông xao động trong chốc
lát, người của Trịnh Cường biết điều nên ngồi thụp xuống, nhưng đám
người mà nhà họ Cung phái tới rất cứng đầu, không có chút phản ứng nào
hết.
Một người trong số đó nhanh chóng bước ra, mặc áo T-shirt và quần bò thủng lỗ chỗ, khoác jacket, trông rất sạch sẽ, nhưng ánh mắt
cực kỳ nham hiểm. Trong tay hắn cầm một con dao găm, trông khá giống
chủy thủ mà chúng tôi từng thấy trong phim truyền hình. Có vẻ hắn là kẻ
cầm đầu, sau khi bước ra, hắn nhìn nhóm người Tề Vũ Manh với vẻ thiếu
thiện chí.
Nhìn thấy con dao găm đó mà tôi chợt thấy lòng mình
lạnh toát, may mà sau khi được Bạch Vi thông báo, chúng tôi phản ứng đủ
nhanh nhạy, nếu không đến lúc hỗn loạn ăn một nhát dao thì e rằng không
chết cũng mất nửa cái mạng. Đồng thời, tôi cũng thầm cảm thán về mức độ
độc ác của Cung Chính Vinh.
Nhà họ Cung này chơi chiêu nào cũng
chí mạng. Phe thứ ba cùng lắm chỉ dùng đến bắt cóc, mà Cung Chính Vinh
ra tay thì giống hệt Cung Chính Văn, luôn muốn dồn tôi vào chỗ chết.
Triệu Thư Hằng vẫn nhìn tới nhìn lui với cái vẻ cà lơ phất phơ kia, Ôn Hân
thì lại gần tôi hơn một chút. Tôi biết suy nghĩ của cô ấy, nhưng không
muốn khiến cô ấy đau lòng hơn, đành giả bộ không biết, hít lấy mùi thơm
bay ra từ đầu vai của cô ấy, rồi chăm chú nhìn vào đám người.
Tên da trắng cầm đầu hỏi: “Sao thế hả đồng chí? Chúng em ở đây đợi người ta, có vấn đề gì ạ?”
Người cảnh sát cầm loa hô lên: “Bất kể các người tới đây làm gì, bỏ vũ khí xuống đã!”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Vũ khí? Anh đang nói tới thứ trêи tay tôi hả?”
Hắn chỉ vào con dao găm trêи tay mình, đi về phía người cảnh sát cầm loa
như đang đi dạo: “Đây không phải vũ khí gì đâu, em cầm cái này để cắt
móng tay mà đồng chí!”
Người cảnh sát cầm loa nhíu mày: “Cảnh cáo anh lập tức dừng bước, nếu không chúng tôi sẽ dùng tới biện pháp nghiệp vụ”.
Anh ta vừa dứt lời, các anh cảnh sát khác cũng tiến lên phía trước một
chút, thu hẹp vòng vây. Tề Vũ Manh làm đầu tàu, bước hẳn tới bên cạnh
người cầm loa.
Tề Vũ Manh cũng nói: “Đề nghị anh lập tức buông vũ khí xuống, hai tay ôm đầu, nếu không chúng tôi sẽ dùng đến biện pháp
nghiệp vụ!”
Tên da trắng cười cười: “Tôi có làm gì đâu, tôi đứng lâu quá nên muốn cử động chút thôi mà”.
Vừa nói, tên da trắng vừa tiếp tục bước chầm chậm về phía người cảnh sát
cầm loa, không hề để tâm tới khẩu súng trong tay những viên cảnh sát
khác.
Thấy khoảng cách của đôi bên càng lúc càng gần, tôi thấy Tề Vũ Manh cũng căng thẳng theo. Tuy rằng cô ấy là đội trưởng đội hình sự
của phân khu Yến Kinh, nhưng dù gì thì kinh nghiệm vẫn non nớt, chưa
trải qua chuyện này.
Mà viên cảnh sát cầm loa cũng lấy từ sau
lưng ra một cây dùi cui điện, “tạch” một tiếng bật nút, cầm sát bên
người để có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Tôi nhìn cảnh ấy mà hết
sức chấn động. Cung Chính Vinh tìm đâu ra đám người này vậy? Không nghe
lời cảnh cáo của cảnh sát thì thôi, lại còn bước lên phía trước khiêu
chiến với họ?
Thời khắc người cảnh sát cầm loa lấy dùi cui điện
ra, tên da trắng khựng lại, sau đó tiếp tục cười cười chỉ vào anh cảnh
sát: “Đồng chí, anh nhìn kìa, trêи vai anh có con sâu, để tôi vỗ nó ra
giúp anh nha”.
Nói rồi, tên da trắng không hề có ý định dừng lại, tiếp tục đi về phía Tề Vũ Manh và anh cảnh sát cầm loa.
Tôi nhìn cảnh ấy mà nhíu mày, khoảng cách của đôi bên rất gần, nếu hắn ra
tay thì Tề Vũ Manh hoặc người cảnh sát cầm loa sẽ rất bị động.
Quả nhiên, đúng với dự đoán của tôi, người cảnh sát cầm loa nghiêng đầu
nhìn vai mình, cùng lúc đó, tên da trắng đột ngột xông ra, con dao găm
trong tay xiên về phía anh ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT