Nói một cách công bằng thì Chúc Mi là một cô gái rất tốt, mà tôi cũng
biết đôi chút về thứ tình cảm kỳ lạ mà cô ấy dành cho tôi, nhưng trái
tim của tôi đã hoàn toàn bị chiếm lấy bởi người con gái tên Bạch Vi,
không thể chứa thêm bất kỳ ai khác nữa.
Vì thế tôi không muốn đối diện, cũng không dám đối diện, chỉ sợ cô bé này sẽ lại giẫm lên vết xe đổ của mình.
Không thèm quan tâm đến sự châm chọc của Triệu Thư Hằng, tôi nói: “Cảnh sát
Tề, cô đưa chúng tôi tới cục cảnh sát xem đi, tôi muốn tìm hiểu thêm về
tình hình của ba người đó.”
Tề Vũ Manh bắt một chiếc xe taxi, rất nhanh sau đó đã tới chi cục cảnh sát xảy ra vụ án. Vừa mới xuống xe, Tề Vũ Manh đã thận trọng quan sát xung quanh rồi khẽ nói bên tai tôi:
“Phương Dương, anh có nhớ hôm qua tôi nói với anh đã sắp xếp cảnh sát
theo dõi Lương Thành không? Cảnh sát được sắp xếp đó giờ đang ở cục cảnh sát, anh có muốn gặp không?”
Mắt tôi sáng rực lên: “Được, tôi
cũng muốn xem thử. Nếu anh ta có thể thành công thì tất cả mọi chuyện dù có khó đến đâu cũng có thể giải quyết dễ dàng”.
Giọng Tề Vũ Manh không lớn, lại còn ở khoảng cách gần nên Triệu Thư Hằng chỉ có thể nghe được đôi chút.
Chúng tôi đi vào cục cảnh sát, khi đến cửa thì có một người đến đi cùng chúng tôi. Người đó chào hỏi Tề Vũ Manh, sau đó hỏi chúng tôi muốn làm gì.
Tôi nhìn Tề Vũ Manh, Tề Vũ Manh đương nhiên biết phải làm gì.
Quả nhiên, Tề Vũ Manh nói chúng tôi muốn tìm hiểu các tin tức liên quan đến ba người bị hại được phát hiện sáng nay.
Cảnh sát đó bảo chúng tôi ngồi chờ trước, sau đó rót nước cho chúng tôi, đưa cho chúng tôi một túi hồ sơ vụ án rồi vội vã rời đi. Thấy Tề Vũ Manh mở túi hồ sơ ra, tôi nói: “Không nhận ra nha cảnh sát Tề, dựa vào mối quan hệ với cục trưởng Lâm, cô quả là như cá gặp nước ở Thịnh Hải này đấy”.
Tề Vũ Manh bực mình, nói: “Nếu anh có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ thì còn cần cảnh sát chúng tôi làm gì nữa? Nào, đây là tài liệu anh cần, anh tự xem trước đi. Có thể lược bớt gia đình bối cảnh gì đó, nhắm trọng tâm
vào tin tức trong mấy ngày nay là được, nói không chừng trong đó có thứ
gì đó bị bỏ sót”.
Tôi nhận lấy mở ra xem, là một xấp tài liệu dày cộp, một mình tôi mà xem thì xem đến khi nào mới xong đây. Thế là tôi
chia cho Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh, rồi mới xem xét hồ sơ vụ án trong tay.
Vì ghi chép hồ sơ khá đầy đủ nên khá nhiều tin tức không có tác dụng gì, nhưng chúng tôi đã tìm hết tất cả những thông tin liên
quan trong khoảng thời gian gần đây, đều không hề phát hiến bất cứ manh
mối nào.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Chúng tôi đổi với nhau xem lại một lần nhưng vẫn không
phát hiện ra cái gì. Ngay lúc tôi đang hoài nghi liệu có phải mình nghĩ
nhiều hay không, trong đầu tôi chợt xuất hiện một gương mặt.
Tôi
nhìn kỹ ba tập hồ sơ, sau đó chọn ra một trang trong đó thì phát hiện
trừ ở trong cùng một tổ chức xã hội đen và đều là một tên thủ lĩnh nhỏ
ra thì ba người này còn có một điểm chung.
Đó chính là trong ghi chép của tối ngày hôm qua, họ đã đồng loạt mất tích.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì tối hôm kia sau khi họ đi ra khỏi cục cảnh sát
thì bị chúng tôi đưa đến khách sạn, sau đó thì bị trói lại, rồi bị quẳng ở trong phòng.
Theo như suy đoán thì hôm đó ba người bọn họ sẽ
ra khỏi phòng, nhưng lại không xem được diễn biến tiếp theo, thậm chí đã có cảnh sát đến tận khách sạn đó để điếu tra camera giám sát nhưng vẫn
không hề có bất kỳ manh mối gì.
Tôi nói: “Tối hôm kia, trừ việc
bị chúng ta bắt ra thì ba người kia có lẽ còn gặp phải chuyện gì đó, có
thể là nảy sinh bất đồng quan điểm với kẻ sai khiến đứng đằng sau hoặc
là đại ca của bọn họ nên mới phơi thây đầu đường như vậy. Sao kẻ này có
thể độc ác như vậy, ba mạng người sống sờ sờ mà đã mất đi chỉ trong chốc lát”.
Triệu Thư Hằng chen mồm vào: “Liệu có giống như trong phim không, vì tiết lộ bí mật nên ba người này bị diệt khẩu”.
Tôi nói: “Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng giờ khi xem hồ sơ vụ án này
thì tôi cảm thấy chuyện này còn có điều bí ẩn khác. Nếu kẻ sai khiến
đứng đằng sau muốn diệt khẩu ngay từ đầu thì tối hôm đó ba người kia đã
chết rồi. Chỉ cần thả cho bọn họ thêm một ngày là kẻ kia sẽ càng nguy
hiểm”.
Tề Vũ Manh nói: “Đúng vậy, thế nên chúng tôi có thể đoán
rằng, tuy việc họ tiết lộ bí mật rất đáng hận, nhưng kẻ phía bên trêи
vẫn chưa có ý định giết gà dọa khỉ. Mãi đến ngày hôm qua mới xảy ra
chuyện gì đó khiến ý kiến của bọn họ trái ngược với ý của kẻ đứng đằng
sau kia và còn uy hϊế͙p͙ sẽ tiết lộ bí mật ra trước mọi người nên mới
dẫn đến chuyện xảy ra sau đó”.
Một tia sáng lóe lên trong đầu
tôi: “Cảnh sát Tề thật là thông minh, tôi cũng nghĩ như vậy. Nếu theo
suy đoán này thì rõ ràng kẻ kia đã tính toán ra tay với chúng ta, thậm
chí ngày hôm qua định ra tay với chúng ta rồi, nhưng ba người kia không
đồng ý nên mới bị giết”.
Tề Vũ Manh cười nói: “Đây cũng chỉ là đoán mà thôi, không thể coi là thật, nhưng mà…”
Nói tới đây, khuôn mặt xinh xắn của Tề Vũ Manh lập tức trở nên nghiêm túc:
“Cho dù chỉ có khả năng thôi, nhưng mấy hôm tới chúng ta cũng phải cẩn
thận, cho dù là nhà họ Cung hay là phe thứ ba thì e là cũng sẽ rục rịch
ra tay. Nếu Phương Dương đã hoàn toàn chọc giận nhà họ Cung thì khả năng cao nhất sẽ là họ bắt cóc anh, dùng mạng của anh để đánh đổi lấy sự tự
do của Cung Chính Văn. Mà mục đích của phe thứ ba càng đơn giản, chỉ cần Phương Dương đấu đá với nhà họ Cung thì chúng sẽ luôn luôn là kẻ ngư
ông đắc lợi”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tề Vũ Manh nói xong, dường như tôi đã hơi ngộ ra
đôi chút. Nhưng sau khi đã phân tích tỷ mỉ, những thứ mà tôi nghĩ ra
được vẫn rất có hạn.
Mà khi chúng tôi đang ngồi ở đại sảnh cục
cảnh sát uống trà xem hồ sơ vụ án thì chuông điện thoại lại vang lên,
hai người đều nhìn tôi.
Tôi nhìn điện thoại: “Vẫn là người nhà họ Cung”.
“Phương Dương, tôi là mẹ Cung Chính Văn”.
Tôi mở loa lên. Điện thoại vừa kết nối, giọng nói tức giận của bà Cung đã vang lên.
“Nói đi, có chuyện gì? Bà muốn uy hϊế͙p͙ tôi sao?”
Tôi lạnh nhạt nói.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cứ chơi đùa với nhà họ Cung như thế này lại khiến tôi cảm thấy rất sảng kɧօáϊ.
“Đừng có phí lời. Phương Dương, chúng tôi đã điều tra rồi, cậu La Nhất Chính
mà cậu nói không hề liên quan đến nhà họ Cung chúng tôi. Cậu ta quả thực là bị bắt cóc, kẻ bắt cóc còn nói muốn cậu trở về đổi người. Nhưng cậu
đã từng nghĩ đến chưa, nếu chuyện này là do nhà họ Cung chúng tôi làm
thì chúng tôi đã bảo cậu đổi với Chính Văn từ lâu rồi, sao lại còn phải
đợi đến hôm nay?”
Giọng của bà Cung rất kiềm chế, nhưng tôi vẫn
có thể nghe ra được sự tức giận trong lời nói của bà ta. Dù bà ta tỏ ra
rất lý trí, nhưng tôi nhìn ra được, đây chỉ là tín hiệu bà ta trở nên
càng nguy hiểm hơn.
Vì trong suy nghĩ của tôi, muốn tôi thả Cung Chính Văn ư? Trừ khi trời sập!
Tôi nói: “Đương nhiên tôi từng nghĩ đến, nhưng ở Thịnh Hải, trừ nhà họ Cung ra thì tôi không còn kẻ thù nào khác. Hơn nữa, người bắt cóc La Nhất
Chính có thể khiến đội trưởng đội cảnh sát hình sự của cục công an Thịnh Hải thay đổi lời khai, thế lực như vậy e là chỉ có nhà họ Cung mới có
thể có được”.
Nói xong, phía bên kia im lặng. Hồi lâu sau, bà
Cung mới nói: “Phương Dương, 20 triệu tệ! Đây là thái độ cuối cùng của
nhà họ Cung chúng tôi. Còn về chuyện của La Nhất Chính thì chúng tôi
hoàn toàn không biết gì cả!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT