Tề Vũ Manh đặt ba chiếc máy quay lén lên bàn nước trong phòng tôi, tiếng kim loại vang lên lanh lảnh. Tôi nhìn lên đỉnh rèm cửa sổ, chợt nảy ra
một suy nghĩ, hỏi: “Cảnh sát Tề, cô đã nghĩ ra ai là người lắp mấy chiếc máy quay lén này chưa?”
Tề Vũ Manh cau mày đáp: “Còn ai vào đây
nữa? Chắc là nhân viên hoặc chủ khách sạn này. Nếu không nghĩ ra thì mai mang đến cục cảnh sát kiểm tra dấu vân tay là rõ ngay. Trông những
chiếc máy này vẫn còn mới, nếu mới được lắp đặt gần đây, chắc bên trêи
vẫn còn lưu lại dấu vân tay”.
Lâm Dật không ngờ rằng Tưởng Dao sẽ nói chuyện này với mình.
Theo như lời cô ấy thì nhiệm vụ quan trọng của tập đoàn vào sáng nay chính là việc của ba nhà Tô gia, Hồng gia và Tưởng gia.
Hà Chấn Đông đã nghe được lời đồn, vì ông ấy không muốn quản việc này nên đã bảo Tưởng Dao nhắc nhở cậu.
Dù sao thương trường cũng như chiến trường.
Trong cuộc chiến không thấy thuốc súng này, dù cho là ai bị cuốn vào thì cũng không thể tự tin rút lui một cách an toàn được.
Hơn nữa bố mẹ cậu vất vả cả đời mới tích cóp được khối sản nghiệp như thế
này, hiện giờ bọn họ khó khăn lắm mới có thể an dưỡng tuổi già, nếu cậu
chủ động gây phiền phức cho họ thì thật sự không hay chút nào.
“Ừ, tôi biết rồi!”, Lâm Dật gật đầu.
Tám giờ tối.
Cả ba người cùng ăn hải sản và uống rượu vang đỏ bên lửa trại.
Đây là lần đầu tiên Lâm Dật thấy được tửu lượng của Lưu Nhân Nhân.
Một mình cô ta có thể hạ đo ván Lâm Dật và Tưởng Dao, nhưng bản thân vẫn tỉnh táo như người bình thường.
Sau khi uống được ba hiệp thì bọn họ trò chuyện một lát rồi tự trở về phòng nghỉ ngơi.
Ban đầu Lưu Nhân Nhân còn đề nghị ba người ngồi trong phòng chơi trò chơi một lúc.
Nhưng vì hôm sau còn phải đi du thuyền ra biển, mà đây lại lần đầu tiên Lâm
Dật đi biển nên cậu cần bổ sung đủ thể lực, nếu không lỡ bị say sóng thì chuyến du lịch này coi như công cốc rồi.
Lâm Dật nằm trêи giường nghịch điện thoại một lát, cậu thấy Trương Dương và mấy người bạn khác đăng video hát ở phòng karaoke.
Lúc này cậu mới nhớ ra Lưu Nhân Nhân đang ngủ ở ngay phòng kế bên chính là
chủ nhân quán Karaoke đó, mà chắc rằng bọn họ cũng không dám gọi mấy
chai rượu mấy ngàn tệ ở đó. Vì thế cậu đã gọi cho Lưu Nhân Nhân rồi nói
chuyện này với cô ấy.
“Bạn cùng lớp cậu đang hát ở quán karaoke
của tôi hả, thế cậu gửi số phòng cho tôi đi, còn chuyện còn lại cậu
không cần lo đâu”, Lưu Nhân Nhân nói qua điện thoại.
“Được, cảm ơn chị.”
Lâm Dật hoàn toàn yên tâm về cách làm việc của Lưu Nhân Nhân. Sau khi cúp
điện thoại thì cậu hỏi số phòng rồi gửi qua cho cô ấy, sau đó thì mơ
màng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau sau khi ăn ngủ đầy đủ, ba người
bắt đầu đi ra biển bằng một chiếc du thuyền hai tầng sang trọng, chiếc
thuyền chạy chầm chậm về phía biển.
Thời gian du ngoạn là ba ngày.
Ngoài thủy thủ đoàn và đầu bếp, thì cả du thuyền cũng chỉ có ba người bọn họ.
Phi thuyền, thuyền buồm, lặn, lượn dù…
Dù sao Tưởng Dao cũng đưa Lâm Dật đi thử nghiệm tất cả những trò chơi đó một lần.
Đặc biệt là khi Tưởng Dao mặc bikini rồi ôm Lâm Dật từ phía sau, cô ấy hướng dẫn cậu thử trò bay lượn.
Điều vô cùng xấu hổ là cơ thể Lâm Dật có phản ứng, điều này bị người đang
ngồi trêи boong tàu phơi nắng là Lưu Nhân Nhân dùng điện thoại di động
quay hết lại.
Cô ấy dùng điều này để uy hϊế͙p͙ Lâm Dật, nếu cậu
không xử Tưởng Dao ngay ở trêи thuyền, thì cô ấy sẽ gửi video này cho Hà Chấn Đông và Tô Duyệt Như, để cho bọn họ nhìn xem con trai của mình ở
bên ngoài đùa giỡn Tưởng Dao như thế nào.
Về việc này đương nhiên Lâm Dật nhất quyết không chịu.
Hà Chấn Đông và Tô Duyệt Như còn ước cậu mau chóng tìm được bạn gái kìa, làm sao bọn họ có thể nói gì cậu chứ.
Sau đó nhờ sự giúp đỡ của Tưởng Dao, cậu đã được trải nghiệm chèo thuyền, lướt sóng, câu cá…
Tới buổi tối bọn họ mang cá biển ban ngày bắt được giao cho đầu bếp nấu, ba người ngồi bên ngoài boong thuyền vừa ăn hải sản vừa uống sâm panh,
đồng thời ngắm bầu trời biển đầy sao.
Nói tóm lại.
Ngoài việc ban đêm Lâm Dật phải ngồi trong phòng tự mình xử lý ɖu͙ƈ hỏa tích tụ ở ban ngày.
Thì tất cả mọi việc đều rất vui vẻ.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Mối quan hệ giữa Lâm Dật và Tưởng Dao cũng tăng nhanh trong mấy ngày qua.
Nhưng mà không gian kết cấu trong du thuyền cũng có hạn.
Vào đêm cuối cùng, ba người ăn uống no nê sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
Lâm Dật vẫn tự xử như mọi ngày, nhưng lại bị Tưởng Dao cầm nửa chai sâm
panh đẩy cửa đi vào nhìn thấy.
“Cậu, cậu, tối nào cậu cũng làm cái này hả?”
Khi thấy Lâm Dật hoảng hốt đứng dậy mặc quần áo vào thì khuôn mặt Tưởng Dao tràn đầy nghi ngờ nhìn cậu.
Từ nhỏ Tưởng Dao đã tiếp thu nền giáo ɖu͙ƈ của phương Tây về vấn đề nam
nữ, tuy cô chưa trải qua nhưng không đến mức ngại ngùng đỏ mặt khi thảo
luận về nó.
Nghe câu hỏi của cô, Lâm Dật xấu hổ tới mức muốn tìm lỗ để chui vào.
“Cũng tạm, không phải mỗi đêm, như thế cơ thể sẽ không chịu nổi.”
“Hôm nay vừa khéo bị cô nhìn thấy thôi. Cô đừng nói với Lưu Nhân Nhân, nếu không cô ta sẽ cười nhạo tôi cho xem.”
Lâm Dật cũng không định hoàn toàn phủ nhận, nhưng cậu chỉ thừa nhận một nửa.
Chẳng qua chỉ mấy ngày nay mới thế thôi.
Dù sao phải ở chung với Tưởng Dao từ sáng tới tối, thì chỉ cần là đàn ông bình thường đều chắc chắn không chịu nổi.
Cậu làm vậy là đề phòng bản thân kìm nén quá mức mà làm ra một số hành động không lý trí mà thôi.
“Vậy cậu có thể cho tôi xem điện thoại được không?”
Tưởng Dao đứng ở cửa, đôi mắt xinh đẹp của cô khẽ di chuyển.
“Điện thoại gì?”
Lâm Dật sửng sốt một lát, cậu theo bản năng lui về phía sau một bước.
“Không phải vừa rồi cậu đang nhìn điện thoại sao? Tôi muốn xem bức ảnh bên trong là ai.”, Tưởng Dao nói.
“Không có đâu, trong đó không có gì cả, cô nhìn lầm rồi.”, Lâm Dật phủ nhận.
“Dám nhìn còn không dám cho tôi biết hả?”
“Đưa điện thoại cho tôi.”
“Tôi không thích đàn ông không có trách nhiệm.”
Qua mấy ngày tiếp xúc gần gũi, Tưởng Dao có thể cảm nhận được cậu nhóc nhỏ hơn mình mấy tuổi này có ý với cô.
Nhưng là một phú nhị đại đẳng cấp.
Mà ngay cả can đảm để bày tỏ với cô cũng không có.
Ngược lại cậu ấy trông giống học sinh cấp hai thầm thích bạn nữ vậy.
Tưởng Dao là một chị gái siêu cool ngầu, nên cô ấy không khỏi hiếu kỳ.
Đối mặt với ánh mắt của Tưởng Dao, Lâm Dật đành cắn răng đưa điện thoại từ sau lưng vào tay Tưởng Dao.
Vuốt màn hình.
“Đây là ảnh chụp lâu lắm rồi của tôi.”
“Nó được chụp ở Luân Đôn vào hai năm trước.”
“Cậu thích tôi tô son môi rồi mặc đồng phục sao?”
Tưởng Dao vuốt ảnh trong điện thoại một cái, sau đó xóa ảnh rồi mới trả lại cho Lâm Dật.
“Cũng được, cô mặc đồng phục trông rất khí chất, sau đó…mẹ kiếp, cô xóa ảnh
làm gì, còn phải ở đây mấy ngày nữa, cô không định để cho tôi đường sống à.”
Nhìn bức ảnh bị xóa trêи điện thoại, Lâm Dật khóc không ra nước mắt.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Đây là bức ảnh cậu vất vả mãi mới tải được từ trêи trang cá nhân của Tưởng Dao xuống.
Bây giờ Tưởng Dao đã đặt thiết lập trạng thái bài đăng hiển thị còn ba
ngày, mấy tấm ảnh đáng yêu kia cũng bị cô ấy xóa hết rồi, giờ này Lâm
Dật khóc không ra nước mắt.
“Tôi ở đây rồi, cậu còn muốn ảnh làm gì?”
Tưởng Dao nói xong thì cầm chai rượu bước vào phòng.
Biển về đêm có chút mát mẻ.
Tưởng Dao mặc quần đùi vải bông trắng và áo phông.
Ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết.
Da thịt cũng vô cùng mịn màng.
Đôi mắt ngấn nước dường như có thể làm người ta tan chảy.
Dáng người mảnh mai cao gầy.
Tuy ăn mặc đơn giản nhưng cả người đều lộ ra khí chất thành thục quyến rũ.
Tưởng Dao đi vào phòng rồi ngồi xuống trước mặt Lâm Dật.
Sau đó cô ấy quay mặt sang một bên để lộ sườn mặt hoàn mỹ không tỳ vết cùng cái cổ thon dài trắng nõn: “Tôi không nhìn cậu, cậu mau làm đi.”
“Cứ thế này mà làm sao?”, Lâm Dật nuốt nước miếng.
“Ừ”, Tưởng Dao gật đầu.
Im lặng trong mười giây.
Lâm Dật thở dài nói: “Thôi đi, cô nên đi về đi.”
“Sao vậy?”, Tưởng Dao kinh ngạc hỏi.
“Tôi, tôi làm không được…”, Lâm Dật xấu hổ.
Đùa gì vậy, làm thế thì vô cùng xấu hổ.
“Tại sao?”
“Cậu có thể xem ảnh của tôi, vậy hiện giờ người thật ở đây rồi thì sao lại không làm được chứ?”
Tưởng Dao quay đầu lại, cô dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm Lâm Dật.
“Việc này không dễ giải thích được…giống như cô thích một món đồ nào đó từ
lâu, ngày đêm mong có được nó, nhưng một ngày nọ nhân viên bán hàng bất
ngờ mang nó đến cho cô, bảo cô rằng có thể chạm vào hoặc thử một lần.
Nhưng thứ này lại không thuộc về cô, cảm giác này rất phức tạp, cô hiểu
được không?”, Lâm Dật cố gắng giải thích.
“Cậu muốn có được tôi?”, Tưởng Dao đột nhiên mở to hai mắt.
“Bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì, tôi muốn ngủ rồi, cô còn có việc gì không?”, Lâm Dật bất lực nói.
“Không có chuyện gì, cậu ngủ đi, tôi về đây.”
Tưởng Dao đứng lên, cặp đùi trắng nõn chói mắt đi ngang qua Lâm Dật sau đó
dừng lại ở cửa, cô ấy quay đầu lại hỏi: “Cậu không khó chịu sao? Có cần
tôi giúp không?”
Cô có thể thấy được Lâm Dật đang nghẹn đến khó chịu.
Cô vốn nghĩ rằng xóa ảnh trêи điện thoại đi, sau đó Lâm Dật tự nhìn cô làm thì sẽ thoải mái hơn một chút.
Nhưng không ngờ cậu ấy lại có chướng ngại tâm lý.
Nên cô bỗng dưng cảm thấy băn khoăn.
Có phải Lâm Dật vẫn luôn khó chịu như thế vì cô không.
“Thật sao?”, Lâm Dật kinh ngạc ngẩng đầu lên, cậu không tin được nhìn chằm chằm chị gái siêu ngầu trước mặt.
“Haizz.”
Tưởng Dao bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó xoay người đi về phía Lâm Dật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT