Vì lần này đến Thịnh Hải quá vội vã, nên chúng tôi không mang theo nhiều đồ, riêng Tề Vũ Manh thì gần như là không mang theo thứ gì cả, vì thế
đều phải mua hết đồ dùng sinh hoạt ở đây. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã
thu dọn đồ đạc xong, Tề Vũ Manh đi sang phòng tôi, nói: “Bây giờ, chúng
ta phải đổi khách sạn khác, bám theo đầu mối là hộp đêm của La Nhất
Chính đã không còn tác dụng nữa”.
“Ừm, nhưng tôi suy đi nghĩ lại
thì thấy chúng ta mới ở khách sạn này mấy ngày, chẳng những không phát
hiện ra được manh mối gì, ngược lại còn đẩy bản thân vào nguy hiểm mấy
lần. Dù hôm nay, quản lý không đuổi, chúng ta cũng phải suy nghĩ tới
việc đổi khách sạn khác”.
Nói rồi, tôi lại nhớ tới dáng vẻ định
nói gì đó lại thôi của Tề Vũ Manh lúc ở trong phòng khi nãy, tôi hỏi:
“Cảnh sát Tề, vừa nãy có phải cô có gì muốn nói không?”
Tề Vũ Manh cười đáp: “Tôi còn tưởng các anh không nhận ra”.
Triệu Thư Hằng vốn đang nằm trêи sofa, không biết đang nghĩ gì. Nhưng bây giờ nghe thấy Tề Vũ Manh có thông tin, anh ta cũng vội vàng chạy lại.
Thấy chúng tôi đều có vẻ lắng nghe, bấy giờ, Tề Vũ Manh mới hắng giọng nói:
“Đám người hôm nay chính là nhóm đã bắt cóc La Nhất Chính đúng không?”
Chúng tôi gật đầu: “Đúng”.
“Thế thì người đứng sau chỉ đạo bắt cóc La Nhất Chính nhất định sẽ liên lạc
với bọn họ. Dẫu sao thì bây giờ, ít nhiều họ cũng đã biết thông tin của
người đứng sau đó, đúng không?”
“Thế thì sao?”
Triệu Thư Hằng hỏi.
Tề Vũ Manh tức tối lườm anh ta, Triệu Thư Hằng lập tức rụt cổ lại. Bấy
giờ, Tề Vũ Manh mới hài lòng gật đầu, nói tiếp: “Vậy thì chỉ cần chúng
ta cho người đi theo dõi họ, biết đâu có thể lần ra được dấu vết của
người đứng sau đó”.
Tôi lập tức hiểu rõ chi tiết quan trọng bên
trong: “Đúng, vài hôm nữa là Cung Chính Văn sẽ bị chuyển đến trại giam.
Nếu phe thứ ba thật sự muốn khích bác chúng tôi đấu đá với nhau, nhất
định sẽ tiếp tục lên kế hoạch kín đáo hơn trong mấy ngày này, và kiểu gì cũng sẽ có hành động”.
Tề Vũ Manh gật đầu nói: “Chính xác, nhưng chúng ta cũng không thể sai bừa một ai đó đi theo dõi được, chẳng may
đánh rắn động cỏ, muốn tìm ra manh mối của kẻ đứng sau sẽ phức tạp hơn
nhiều. Vì thế, chúng ta chỉ có thể tìm vài đối tượng quan trọng trước,
sau đó đối phó riêng”.
Nghe Tề Vũ Manh nói vậy, trong đầu tôi lập tức hiện lên vài hình bóng: “Hai người còn nhớ ba tên bị chúng ta bắt
tới khách sạn không?”
“Đương nhiên là có!”
Tề Vũ Manh ngồi xuống đáp.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Có lẽ bọn chúng là người cầm đầu của băng nhóm này, nhưng chắc chắn chúng
ta không thể chọn họ. Vì lần trước, tôi đã hỏi được chúng vài thông tin, nên người đứng sau khả năng cao sẽ không tiết lộ thông tin gì cho ba
người này biết nữa”.
Nói rồi, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, Triệu Thư Hằng chen lời: “Thế không tìm bọn chúng thì tìm ai? Không lẽ anh định
đi tìm người theo dõi đại ca của băng nhóm này?”
“Tôi không biết
băng nhóm này có đại ca hay không, nhưng dù có, chắc chắn chúng ta cũng
chỉ có thể bỏ qua. Dẫu sao kiểu gì tên đại ca của băng nhóm này cũng phụ trách việc liên lạc với người đứng sau. Nếu chúng ta manh động để bị
phát hiện manh mối thì sẽ lợi bất cập hại. Vì thế, tôi muốn để cảnh sát
Tề đi theo dõi tên đã chém tôi bị thương, nhưng đã bị tôi đập cho một
gậy phải nhập viện”.
Tôi suy nghĩ một lát, tiếp tục xác định tên đó đúng là một tên đầu sỏ.
Dứt lời, tôi nhìn Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh. Hai người họ đều không rõ
tình hình lúc đó, tôi đành kể lại chi tiết cho họ nghe.
Bấy giờ, Tề Vũ Manh mới nói: “Nếu theo cách nghĩ của Phương Dương thì cũng chỉ có thể làm vậy thôi”.
Tề Vũ Manh do dự một lát rồi đập bàn nói: “Được, cứ làm thế đi!”
Dứt lời, cô ấy lấy điện thoại ra gọi.
Thấy Tề Vũ Manh đi sang một bên nói chuyện điện thoại, tôi cũng thầm thả
lỏng một chút. Dù chúng tôi nói nhiều về chuyện này, nhưng thực hiện kế
hoạch chu đáo đến cụ thể cũng chỉ có theo dõi, và chỉ có thể nhờ cảnh
sát Thịnh Hải hành động.
Đến lúc này rồi, còn nhờ người từ Yến Kinh đến thì rõ ràng không thực tế.
Chẳng bao lâu sau, Tề Vũ Manh đã quay lại nói sự việc đã được sắp xếp ổn
thỏa, bọn họ cũng đã nắm rõ tình hình của tên đầu sỏ đó.
Gã đầu
sỏ đó tên là Lương Thành, lần trước đã bị tôi đập cho một gậy ngất xỉu.
Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chẳng qua gã bị tôi đập trúng
gáy, đại não không được cung cấp đủ oxy nên mới ngất một lúc thôi.
Tôi cũng thở phào một hơi, may mà gã này không bị làm sao, không dù có thể
coi tôi làm thế để tự vệ thì đây cũng là một chuyện khó giải quyết.
Tiếp đó, Tề Vũ Manh nói với chúng tôi, hôm nay Lương Thành vừa xuất viện, sau đó thì không ai thấy gã đâu nữa.
Nghe thấy câu cuối cùng của cô ấy, tôi thấy lo lắng, đột nhiên có một suy
đoán: “Hay là tôi đã đoán đúng rồi? Kẻ chủ mưu phía sau thật sự đã sai
Lương Thành đi làm chuyện tiếp theo?”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Suy nghĩ một hồi, tôi lại
lắc đầu. Bây giờ không còn là lúc suy nghĩ nữa, chúng tôi còn phải đi
tới khách sạn khác, còn việc chọn khách sạn nào thì thật ra trong đầu
tôi đã có suy tính rồi.
Tôi gửi tin nhắn cho Tiểu Nguyệt, bảo cô ấy chúng tôi phải đổi chỗ ở vì vài chuyện.
Nhưng thật ra cô nhóc này không hề ngốc, cô ấy biết hôm nay lại có chuyện xảy ra ở khách sạn. Trước tiên, cô ấy quan tâm hỏi chúng tôi có sao không,
rồi lại hỏi tôi đã có tin gì của La Nhất Chính chưa.
Dù nghe thấy có vẻ cô ấy sắp khóc, tôi cũng chỉ biết nói thật là chưa có. Tiểu
Nguyệt trầm mặc một lúc, bảo chúng tôi tìm được khách sạn mới xong thì
gửi địa chỉ cho cô ấy, rồi cúp máy.
Tôi ngắt máy xong, chẳng mấy
chốc, chuông cửa đã reo vang. Tôi nhìn qua mắt mèo thì thấy là một nhân
viên phục vụ, bấy giờ mới mở cửa.
Qua chuyện ngày hôm nay, chúng tôi đã luyện thành thói quen nhìn rõ tình hình bên ngoài rồi mới mở cửa.
Nhân viên phục vụ rất hoang mang, tay cô ấy đang cầm sẵn một chùm chìa khóa, hình như đang chuẩn bị mở cửa.
Thấy chúng tôi đi ra, cô phục vụ như nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, đôi mắt ngấn lệ như sắp khóc: “Tôi, không phải tôi đến lấy cắp đồ đâu. Quản lý bảo tôi đến dọn phòng của anh chị. Tôi không biết anh chị đang…”
Nói rồi, cô phục vụ vội vàng xin lỗi, tôi kéo cô ấy bảo: “Không cần đâu, đúng là chúng tôi sắp đi rồi”.
Bấy giờ, cô phục vụ mới ngừng khóc, lồng ngực phập phồng cũng dừng lại, nói: “Cảm ơn”.
Chúng tôi đi xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy quản lý khách sạn đang đứng ở
quầy lễ tân. Lúc này, ông ấy đang cười gượng nhìn chúng tôi.
Chúng tôi đều biết rõ bây giờ, ông ấy chỉ mong sao chúng đi càng sớm càng
tốt. Vì thế, chúng tôi cũng không định nói gì cả, mà chỉ lẳng lặng trả
phòng, nhưng Triệu Thư Hằng lại cau mày nói: “Quản lý, các ông phải xem
lại vấn đề quản lý của khách sạn đi. Chúng tôi còn chưa đi, sao phục vụ
phòng đã lên dọn dẹp rồi?”
Quản lý khách sạn đỏ mặt đáp: “Vậy sao? Nếu có thì lần sau nhất định tôi sẽ bảo ban họ cẩn thận!”
Trả phòng xong, chúng tôi nhận lại chứng minh và tiền cọc ở mấy hôm, sau đó kéo Triệu Thư Hằng vẫn đang làu bàu đi. Ra khỏi cổng khách sạn, tôi nói khẽ: “Anh bị ngớ ngẩn à? Rõ ràng là cô dọn phòng kia bị lão quản lý đó
sai lên giục chúng ta đi”.
Triệu Thư Hằng lạnh mặt, sau đó hừ một tiếng, hỏi: “Thế tối nay, chúng ta ở đâu?”
Tôi thấy đã sắp mười một giờ, nhìn đường phố vắng tanh đáp: “Người mưu trí ắt có diệu kế!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT