Tôi liên tục xua tay nói ông ấy quá khen rồi, chẳng qua là tôi may mắn thôi, sau đó tôi lại nịnh bợ nói mấy câu đại loại như may có cơ quan công an đến kịp thời. Cục trưởng Lâm nói ông ấy sẽ dẫn người về đồn trước, chúng tôi cũng cần phải đến đó lấy lời khai, nhưng chúng tôi có thể đi cùng với Tề Vũ Manh.

Thấy cục trưởng Lâm dẫn người lên xe, một làn gió thơm xộc vào mũi tôi. Tôi ngoảnh lại nhìn thì thấy Tề Vũ Manh ghé sát bên tai mình nói: “Lần này có một người bị thương nặng, dự đoán ban đầu là chấn thương sọ não”.

Tôi trầm mặc không lên tiếng, chắc là tên cầm đầu trong nhóm bốn người lúc trước. Nhưng lúc ấy, tôi cũng đang gấp muốn chết, sao để ý đến hậu quả được? Có ai muốn vậy đâu, nhưng nếu không để chúng mất đi sức chiến đấu, chắc bây giờ tôi đã biến thành bức ảnh đen trắng treo trêи tường rồi.

Tôi nói: “Tôi tự vệ thôi mà”.

“Tự vệ hơi quá đấy!”

Tề Vũ Manh liếc nhìn tôi, tôi thấy khó hiểu hỏi: “Cô không phải là người của cục cảnh sát thành phố Yến Kinh à? Sao đến Thịnh Hải vẫn có thể chỉ huy cảnh sát ở đây?”

Tề Vũ Manh mỉm cười thần bí, thấy tôi nghiêng đầu sang một bên tỏ vẻ không định hỏi nữa, cô ấy mới đáp: “Con người anh vô vị thật đấy! Thật ra, cục trưởng Lâm ban nãy là bạn học của bố tôi. Anh yên tâm, tôi đâu có ngu, đến đây thì chắc chắn là có cái oai của mình chứ”.

Tôi gật đầu ngỏ ý tiếp nhận câu trả lời của cô ấy, chúng tôi nghỉ ngơi một lát rồi leo lên một chiếc xe cảnh sát, chuẩn bị về đồn.

Vì có người ngoài ở đây nên tôi không tiện hỏi thẳng, đành gửi tin nhắn cho Tề Vũ Manh: “Đám người này hành động có mục đích, đó cũng là điểm mấu chốt cuối cùng trong vụ án La Nhất Chính bị bắt cóc”.

Sở dĩ tôi nói là điểm mấu chốt cuối cùng là vì trong đầu tôi và Tề Vũ Manh đều biết rõ, nếu không lấy được manh mối gì có lợi từ đám người này thì chỉ có thể áp dụng một cách, đó chính là tìm ra người đã gọi cho anh trai của Tiểu Nguyệt lúc trước.

Nhưng anh trai của Tiểu Nguyệt có khai ra không?

Đương nhiên là không, anh trai của Tiểu Nguyệt cũng là người của đồn cảnh sát, nếu anh ta không thừa nhận thì chẳng ai làm gì anh ta được.

Đến đồn cảnh sát rồi, chẳng mấy chốc, chúng tôi đã lấy xong lời khai. Trùng hợp thay, anh trai của Tiểu Nguyệt cũng đang ở đó. Tiểu Nguyệt gọi một tiếng, anh ta mới ngoảnh lại, trêи mặt vẫn có vẻ lúng túng.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Trông thấy chúng tôi ở đây, anh trai Tiểu Nguyệt hỏi sao chúng tôi lại ở đây, tôi bày ra vẻ mặt thờ ơ, thầm nghĩ người này đúng là giỏi đóng kịch.

Như Tiểu Nguyệt nói, ban đầu, anh trai cô ấy rất có tinh thần trách nhiệm chuẩn bị đi giúp, nhưng nào ngờ sau một cú điện thoại, anh ta lập tức đổi ý.

Tiểu Nguyệt bực bội kể lại chuyện này, trêи mặt anh trai cô ấy hiện lên vẻ đấu tranh, nhưng rất nhanh đã biến mất. Cuối cùng, anh ta còn nói để xem có giúp gì được việc này không.

Tiểu Nguyệt mừng rỡ nói được, nhưng tôi gọi anh ta lại như có trực giác, nói: “Khoan đã, anh là anh của Tiểu Nguyệt đúng không? Tôi là bạn của La Nhất Chính, cục trưởng Lâm đã dẫn người đi xử lý chuyện này rồi. Nếu anh có lòng, mấy hôm tới hãy bớt chút thời gian ở bên cạnh Tiểu Nguyệt”.

Anh trai Tiểu Nguyệt giật khóe miệng, nhìn tôi, nói: “Nếu đã vậy, Tiểu Nguyệt này, em nhớ phải chú ý vào, tối tan làm, anh sẽ về tìm em”.

Từ đầu đến cuối, hầu như ánh mắt của anh ta chỉ nhìn về phía Tiểu Nguyệt, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô cảnh sát đẹp như hoa là Tề Vũ Manh đến một lần.

Nhưng khi anh ta đi rồi, Tề Vũ Manh lại không hề tức giận, chỉ trầm ngâm nhìn chăm chú vào bóng lưng anh ta. Tôi biết cô ấy có điều muốn nói, Tề Vũ Manh sai người đưa người bảo vệ và hai cô gái về nhà trước, rồi mới nói với tôi: “Chuyện này nhất định có liên quan đến anh trai của Tiểu Nguyệt”.

Triệu Thư Hằng vẫn luôn im lặng, nhưng vì Đồng An Chi cử anh ta đi với tôi, nên ít ra anh cũng là người đáng tin, vì thế tôi cũng không nói gì.

Tôi gật đầu nói: “Nhưng tạm thời, chúng ta không thể động vào manh mối là anh trai cô ấy được, vừa rồi anh ta còn chủ động muốn tham gia điều tra, tôi nghĩ chắc có ý đồ không đơn giản đâu. Hay là thế này đi, cảnh sát Tề, cô có thể liên hệ với cục trưởng Lâm không? Bảo ông ấy và người của ông ấy nhất định phải cẩn thận. Nếu anh trai của Tiểu Nguyệt lấy tin ở đâu đó để thả mấy chục tên mũ lưỡi trai ra, chắc chúng ta không điều tra ra được điều gì nữa đâu”.

Tề Vũ Manh gật đầu, suy nghĩ một lát lại nói: “Các anh cứ chờ ở đây, để tôi đi hỏi chuyện này”.

Dứt lời, cô ấy đi vào phòng điều tra, chỉ còn tôi và Triệu Thư Hằng mắt lớn trừng mắt nhỏ ở lại đại sảnh.

Dù vào lúc mấu chốt, Triệu Thư Hằng rất đàn ông, nhưng bình thường, anh ta vẫn luôn có thái độ tự làm theo ý mình. Tôi cũng chẳng buồn để ý đến anh ta, và đương nhiên anh ta cũng chẳng thèm nói chuyện với tôi, vì thế đại sảnh trở nên im ắng lạ thường.

Không bao lâu sau, Tề Vũ Manh đã đen mặt quay lại: “Quả nhiên là họ không nói gì hết, nhưng anh trai Tiểu Nguyệt vẫn chưa tiếp xúc với bọn họ”.

“Thế khẩu cung của chúng là gì?”

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Tôi cau mày, chuyện này đúng là không đơn giản. Nếu là những tên côn đồ bình thường, một khi bị bắt về đồn sẽ lập tức khai hết đầu đuôi mọi chuyện ra ngay, chứ nào có khó giải quyết như bây giờ?

Theo hướng phát triển của sự việc, tôi cảm thấy rất khó hiểu.

Tề Vũ Manh vén mái tóc ngắn chấm vai, đáp: “Bọn họ nói vì có thù hằn với ông chủ hộp đêm nên hôm nay mới đến trả thù. Nhưng vừa hay lại gặp chúng ta ở đó, nên định mượn cớ xử lý chúng ta để cảnh cáo ông chủ hộp đêm”.

Đương nhiên không tính đến Phần mềm Trí Văn, bây giờ Cung Chính Văn sắp vào tù, vận mệnh của Phần mềm Trí Văn cũng theo đó mà tiêu tan. Những người không biết nguyên do thì không sao, những các lãnh đạo cấp cao của công ty biết được nguyên nhân trong đó chắc đều sẽ hận tôi thấu xương. Đặc biệt là những người vốn đã không ưa tôi, ví dụ như Chung Khang Ninh chẳng hạn.

Tôi hỏi: “Chắc chắn chúng không nói thật, chẳng lẽ các cô không thể dùng vài cách gì đó bắt chúng khai ra à?”

“Ý anh là dụng hình bức cung ư?”

Tề Vũ Manh tức giận nói: “Làm được như thế thì đã tốt. Phải biết rằng, bây giờ, tập thể cảnh sát bị cấm dụng hình với đối tượng tình nghi. Chỉ cần chúng tôi dùng hình, tới lúc đó nếu người có tâm cơ muốn lật án, tố cáo chúng tôi bức cung, thế chẳng phải là tự cầm đá đập xuống chân à?”

Tôi bị từng sự việc làm cho rối bời, tôi đột nhiên nghĩ: “Cảnh sát Tề, nếu các cô là cảnh sát nên không được làm vậy, nhưng chúng tôi là đương sự thì có thể dùng cách gậy ông đập lưng ông được không?”

Nói rồi, tôi kϊƈɦ động hẳn lên. Cách này rất được, như vậy chỉ cần không đánh chúng bị thương nặng, cùng lắm thì chúng chỉ có thể tố cáo chúng tôi ẩu đả thôi.

Tề Vũ Manh suy nghĩ một lát rồi nói: “Cách này được, nhưng chúng ta phải lựa chọn mục tiêu trước đã!”

Tôi nói: “Để tôi đi xem, tôi biết ai là tên đầu sỏ”.

Nói rồi, tôi đứng dậy. Xem ra mấy người này đang giấu rất nhiều chuyện, vì chúng biết chắc cảnh sát sẽ không dám làm gì mình. Nhưng tôi thì khác, tôi có thể “báo thù”.

Chỉ cần tôi có thể tìm ra được điều bí mật trong đó, chuyện của La Nhất Chính đương nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng. Còn nhà họ Cung nhất định cũng sẽ bị kéo xuống nước, nếu nhà họ đã sử dụng cách đê hèn này với tôi thì tôi cũng không còn gì phải bận tâm nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play