Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại đồng ý với Chung Chính Nam. Dù sao thì cũng giống như những gì Bạch Vi thường nói, oan gia nên giải không kết, huống chi đây còn là chuyện vui.

Tôi vốn định đi dạo với Bạch Vi nhưng lại bị cảm, bây giờ tâm trạng của Bạch Vi cũng không tốt lắm nên kế hoạch này đành phải hủy bỏ.

Đợi đến khi tâm trạng của Bạch Vi bình tĩnh lại, tôi mới nhẹ nhàng vỗ vào tay cô ấy rồi nói: "Bạch Vi, nhà em đã quyết định như vậy thì cứ gạch tên anh ta ra khỏi Phần mềm Trí Văn đi!”

Bạch Vi ngẩng đầu lên rồi nhìn chằm chằm vào tôi, đột nhiên cười khúc khích: "Phương Dương, trước đây anh gọi em là giám đốc Bạch, sao đột nhiên lại gọi tên của em? Em vẫn chưa quen lắm".

Tôi nói: "Chẳng bao lâu nữa em sẽ quen thôi. Với lại, bây giờ anh cũng không làm việc ở công ty em nữa, việc chúng ta làm cũng không phải là giao dịch kinh doanh, gọi tên em không phải là tốt hơn nhiều so với việc gọi em là giám đốc Bạch à?"

Bạch Vi trừng mắt nhìn tôi rồi cười nói: "Hôm nay anh ở nhà nghỉ ngơi đi, em cũng phải về trước đây!"

Nói xong, Bạch Vi đứng dậy, xách lấy cái túi rồi vươn vai một cái. Đường cong tuyệt mỹ của cô ấy lộ rõ mồn một, lại phối thêm bộ quần áo dạo phố mà trước nay tôi chưa từng nhìn thấy, quả nhiên quyến rũ thật.

Mặc dù tôi rất muốn giữ Bạch Vi ở lại thêm một lúc, nhưng dù sao vừa mới trải qua chuyện như vậy nên có vẻ tâm trạng của Bạch Vi không tốt lắm, tôi đứng dậy nói với cô ấy: "Vậy em đi đường cẩn thận nhé, anh không tiễn nữa".

Bạch Vi gật đầu rồi bước tới cửa dưới ánh nhìn của tôi.

Đột nhiên cô ấy dừng lại. Đúng lúc tôi đang thắc mắc thì Bạch Vi xoay người lại rồi đi về phía tôi. Đột nhiên cô ấy ôm lấy bả vai tôi, vùi đầu vào ngực tôi và nói: "Phương Dương, anh nhất định phải nỗ lực thật nhiều, đừng để chú Hà và những người khác xem thường anh!"

Tôi nở nụ cười, đồng thời ôm lấy bờ vai hao gầy của Bạch Vi: "Được, anh sẽ chứng minh cho người nhà của em thấy, Phương Dương anh đây có đủ tư cách cưới em!"

Nghe thấy câu nói này, Bạch Vi đánh nhẹ tôi một cái với vẻ bất mãn. Cho dù lực của cô ấy không mạnh, nhưng tôi vẫn giả đau mà kêu lên một tiếng.

"Xì, lưu manh!"

Sắc mặt Bạch Vi hơi đỏ lên, cô ấy vén mái tóc dài, sau đó xoay người rời đi với vẻ phóng khoáng, chỉ lưu lại hương thơm thoang thoảng trong căn phòng của tôi.

Tôi đi ra ngoài cửa, đúng lúc nhìn thấy Bạch Vi đi qua chỗ ngoặt. Tôi không nỡ đóng cửa lại, nhưng hình như Bạch Vi vừa đi thì bệnh cảm lạnh của tôi bắt đầu phát tác, trong đầu truyền đến cảm giác choáng váng.

Uống thuốc xong thì tôi nằm bẹp trên giường, không bao lâu sau lại chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ vì thể chất của tôi khá tốt, nên mặc dù lần cảm lạnh này nghiêm trọng nhưng thời gian bị bệnh lại không quá lâu. Ngày thứ ba, tôi đã hồi phục như bình thường, giống như vừa ngủ nướng một giấc vậy, cả người tràn đầy sinh lực.

Tôi nhớ ra hôm nay phải nói với Chung Chính Nam về chuyện liên quan đến việc kết hôn của anh ta và Lưu Huệ và nhờ tôi làm người chứng hôn. Tôi gọi điện cho anh ta, Chung Chính Nam nói rằng anh ta vừa tìm xong địa điểm, đồng thời nói địa điểm cho tôi biết.

Tôi thấy hơi cảm động, người đàn ông nói đến chuyện kết hôn này, nếu như bóp tiền dày thì biểu hiện có thể tích cực hơn nhiều so với những chuyện khác.

Chung Chính Nam bảo rằng đã gọi giúp tôi một ly cà phê, tôi vui vẻ đồng ý. Cúp điện thoại xong thì tôi xuống dưới nhà.

Bởi vì mấy ngày nay không ra khỏi cửa, mà thấy địa điểm đó cũng không xa nên tôi chạy bộ luôn qua đó. Giờ cũng là buổi sáng nên cũng chẳng có ai chỉ trỏ tôi.

Ở Yến Kinh, số người có thói quen chạy bộ vào buổi sáng vẫn rất ít.

Khi tôi đến nơi, đó là một quán cà phê được bày biện rất trang nhã và phong cách. Tôi đi vào, nhân viên phục vụ tới hỏi tôi muốn uống gì, tôi liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chung Chính Nam.

Tôi đi thẳng đến trước mặt Chung Chính Nam, anh ta đang ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ. Với vóc dáng to cao của anh ta, cảnh tượng này đúng là có vẻ hơi buồn cười.

Tôi vỗ nhẹ vào bàn, bưng ly cà phê trước mặt mình lên rồi nhấp một ngụm.

Phải nói rằng, mặc dù quán cà phê này ở chỗ khá hẻo lánh, nhưng mùi vị cũng ổn.

"Phương Dương, anh đến rồi à. Khà khà, không ngờ anh tới nhanh như vậy, tôi còn nghĩ thế nào cũng phải một lúc nữa!"

Chung Chính Nam nói vài câu khách sáo làm tôi hơi kinh ngạc. Dù sao thì tai nghe là giả, mắt thấy là thật. Trước đây lúc thuê chung với nhau, tôi chưa từng thấy anh ta kiên nhẫn và ăn nói khép nép như thế.

Tôi nói: "Đương nhiên là nhanh rồi, nhà tôi cách chỗ này cũng không xa. Đến cũng đến rồi, cà phê tôi cũng uống rồi, vậy chúng ta nói thẳng vào chuyện chính nhé. Hai người kết hôn vào ngày Thất tịch, cách hôm nay cũng chỉ ba ngày, sao bây giờ mới nghĩ đến chuyện này".

Chung Chính Nam ngượng ngùng nói: "Trước đây tôi vốn không nghĩ tới chuyện tìm một người chứng hôn. Nhưng bây giờ không phải vừa hay anh từng cứu chúng tôi, trước đây lại là bạn thuê cùng nhà sao? Vì thế nên tôi đã nhớ tới anh!"

Nói xong Chung Chính Nam nhấp một hớp cà phê: "Nhưng mà Phương Dương, lần này tôi tìm anh không chỉ là vì chuyện chứng hôn, mà còn có một chuyện khác, tôi cũng muốn thương lượng với anh một chút".

Tôi ngạc nhiên hỏi: "Chuyện khác?"

Có thể nói ngoài việc trước đây từng làm bạn thuê chung nhà thì tôi và Chung Chính Nam chẳng hề qua lại với nhau. Cho dù là chuyện công việc, đáng lẽ chúng tôi cũng không có cơ hội hợp tác nào mới đúng.

Nếu như tôi nhớ không lầm, có một lần trước đây tôi đã tình cờ nghe thấy, hình như Chung Chính Nam là một phóng viên, mà tôi lại làm bất động sản, có thể nói hai người chúng tôi chẳng liên quan gì đến nhau.

Khóe miệng Chung Chính Nam khẽ giật, anh ta ho khan một tiếng rồi nói: "Thực ra là một người bạn của tôi muốn thương lượng với anh một chuyện."

Nói xong thì thấy Chung Chính Nam nhìn thẳng về phía sau tôi, tôi cũng nhìn theo ánh mắt anh ta. Nhưng lúc nhìn thấy người đang tới, đồng tử của tôi bỗng co lại một cách bất thường.

Cung Chính Vinh!

Tôi lập tức trở nên cảnh giác, nhìn nụ cười mỉa của Chung Chính Nam và khuôn mặt không chút cảm xúc của Cung Chính Vinh, trong lòng tôi lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Tôi không nhịn được bèn chửi: "Chung Chính Nam, ông đây có ý tốt qua đây giúp mày, không ngờ rằng mày lại cấu kết với Cung Chính Vinh để đối phó với tao!"

Giọng của tôi không hề nhỏ, từ trong quán cà phê truyền đi rất xa. Cũng may bây giờ còn sớm, lúc này trong quán cà phê cũng không có ai, ngoại trừ một nhân viên phục vụ ở quầy pha chế đang nhìn về phía chúng tôi với vẻ kinh ngạc thì cũng không có người nào phát hiện ra tình huống bất thường giữa chúng tôi.

Cung Chính Vinh đi tới, tôi nhíu nhíu mày, nhìn hai tên vệ sĩ với bộ mặt vô cảm mà hắn dẫn theo phía sau. Trong lòng tôi thầm tính, nếu như họ đột nhiên ra tay thì phần thắng của tôi sẽ là bao nhiêu.

Cuối cùng Cung Chính Vinh cũng đi đến cạnh tôi, hắn híp mắt nói: "Phương Dương, đã lâu không gặp!"

"Nếu như có thể lựa chọn, lúc ở Xiêng La tôi nên khiến chúng ta cả đời này không gặp lại nhau nữa".

Các thớ cơ trên người tôi trở nên căng cứng, nếu như có gì đó bất thường, tôi có thể tháo chạy ngay lập tức.

Lúc này hai tên vệ sĩ cũng đến bên cạnh tôi, tôi không biết trên người bọn họ có mang theo vũ khí gì không nên đành phải tạm thời kiềm chế thái độ thù địch trước.

"Ha ha ha, không cần phải căng thẳng đâu Phương Dương. Lúc ở Xiêng La, cậu không sợ trời không sợ đất, sao lần này gặp tôi, cậu lại căng thẳng như vậy. Phục vụ, cho cà phê!"

Cung Chính Vinh không hề kiêng dè chút nào mà ngồi xuống, còn Chung Chính Nam thì vội vàng đứng lên với vẻ mặt tươi cười, nhường chỗ cho Cung Chính Vinh.

Tôi bình tĩnh lại, lúc này hai vệ sĩ đứng hành lang vừa hay chặn tôi lại ở trong chiếc ghế dài, tôi ngồi luôn xuống rồi hỏi hắn: "Nói đi, Cung Chính Vinh, tìm tôi làm gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play