Tề Vũ Manh hỏi tôi: "Phương Dương, anh ở đâu vậy?"
Tôi nói giờ tôi không ở nhà, báo cảnh sát xong tôi sẽ đi kiếm mấy món đồ phòng thân sau đó đi qua.
Tề Vũ Manh nói nếu đã có người giở trò phía nội bộ cảnh sát thì chắc chắn cũng sẽ có người đang giám sát xung quanh nhà tôi. Nếu tôi có biểu hiện gì lạ đối phương chắc chắn sẽ phát hiện, vậy nên bảo tôi nhất định phải cẩn thận.
Vừa dứt lời, Tề Vũ Manh nói: "Phương Dương, anh đợi tôi một lát, tôi sẽ sắp xếp người đáng tin cậy ngay. Anh đừng có vội qua đó, có thể chuẩn bị trước một chút, đến lúc đó người của tôi sẽ tới ngoại thành phía Đông từ hướng khác rồi thông báo cho anh, sau đó anh hẵng đi nhé".
Tôi đồng ý, thực tế thì giờ, quả thực tôi không có cách nào tốt cả, chỉ có thể chờ bên Tề Vũ Manh xác định xong.
Tôi lại nói với Tề Vũ Manh, bảo cô ấy lúc tìm người nhất định phải tìm tâm phúc đáng tin cậy, nếu không bị Cung Chính Văn biết được thì đám Chúc Mi sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng tôi nghĩ, nếu Tề Vũ Manh đã không phải cảnh sát bình thường thì cô ấy có lẽ cũng có bản lĩnh của mình, thế nên tôi không nghĩ nữa, liền cúp máy.
Tôi nhìn vào trong phòng, nghĩ xem có nên nói với Đồng An Chi không. Theo như quy mô hiện tại của tập đoàn Vọng Thiên thì giới kinh doanh Yến Kinh này cũng coi như là địa bàn của ông ấy.
Nhưng tôi suy tính, Đồng An Chi cũng chỉ là người kinh doanh mà thôi, không hề giỏi ở lĩnh vực này.
Cho dù lúc trước, ông ấy nói là muốn đánh ngã nhà họ Cung, nhưng cũng chỉ là sự công kích về mặt kinh doanh mà thôi, hơn nữa ngành hai bên làm không có liên quan gì đến nhau, khả năng này ít nhất là không thể thực hiện trong một khoảng thời gian ngắn được.
Vì khu dân cư mới khá to thế nên trong siêu thị có những mấy cái siêu thị, chủng loại khá phong phú đa dạng. Tôi ra ngoài định mua ít dao kéo, không ngờ Yến Kinh thực hiện chính sách hạn chế dao kéo, cuối cùng chỉ mua được một con dao gọt hoa quả 14cm. Tôi cầm trên tay ước lượng một chút, cảm giác cũng khá ổn, độ dài cũng được, vào thời khắc quan trọng có thể đánh bất ngờ.
Nhưng khi tôi vừa về đến nhà thì Cung Chính Văn đã gọi tới, vừa ấn nút nhận thì nghe thấy giọng trầm thấp: "Phương Dương, tao đã nhắc nhở mày rồi, không ngờ mày còn dám báo cảnh sát".
Tôi nhíu mày, chẳng lẽ nhà tôi đã bị hắn ta gắn thiết bị nghe lén?
Nhưng không có chìa khóa của tôi thì không ai vào được, hắn ta đang đánh lừa tôi.
Tôi lạnh nhạt nói: "Tôi có báo cảnh sát hay không chắc anh cũng biết rồi. Ngoài ra, tôi khuyên anh một câu, nếu mấy người Chúc Mi thiếu một sợi tóc thôi, anh sẽ phải tự gánh chịu hậu quả đấy".
"Ha ha ha, tự gánh chịu hậu quả? Đây quả thực là thứ buồn cười nhất mà tao nghe thấy trong năm nay đấy, không thể không nói, mày quả thực rất ngu xuẩn, nhưng câu chuyện cười của mày đã thành công chọc cười tao rồi đấy".
Giọng điệu của Cung Chính Văn rất nhẹ nhàng thoải mái, cứ như đã nắm chắc tôi trong lòng bàn tay.
Tôi thầm thở dài trong lòng. Xem ra hắn ta đang lừa tôi, may mà vừa nãy không lỡ miệng nói ra.
Tôi lại nói: "Cung Chính Văn, thứ anh muốn chẳng qua là mạng của tôi mà thôi, phải có bản lĩnh đấy, anh tự đến lấy là được. Bắt đầu từ bây giờ, cứ mỗi một tiếng tôi muốn nói chuyện với Chúc Mi một lần, nếu Chúc Mi xảy ra bất cứ chuyện gì thì tôi không đi nữa".
"Mày…"
"Anh cũng không cần phải uy hiếp tôi. Nếu anh muốn mạng của họ thì anh cứ việc, nhưng nếu anh muốn mạng của tôi thì họ không được bị thương một chút nào, nếu không thì tôi không đi nữa".
Cung Chính Văn cười ha ha: "Không ngờ đấy, không ngờ đấy! Lúc đầu tao còn tưởng mày là một thằng oắt ngu xuẩn, ai ngờ tâm tư cũng kín kẽ phết đấy nhỉ. Được, mày muốn nghe thì tao cho mày nghe".
"Hu hu, tôi không uống, tôi không muốn uống..."
Nói xong tôi liền nghe thấy tiếng khóc hu hu và tiếng hét lớn của Chúc Mi, tôi sốt ruột, vội hỏi: "Cung Chính Văn, anh làm gì Chúc Mi rồi?"
Cung Chính Văn nói: "Tao không làm gì cô ấy cả, chỉ cho cô ấy uống tí thuốc kích dục thôi. Tao đã tốn kha khá để mua loại thuốc này đấy, vốn định dùng cho Bạch Vi, ai ngờ tất cả lại bị thằng oắt mày phá hoại hết rồi. Nếu không có được thì cũng phải phát tiết tí chứ nhỉ. Tao thấy con bé Chúc Mi này cũng không tồi đâu, mày xem da nó trơn mềm chưa này, chắc là vẫn còn trinh đấy nhỉ!”
Lúc này bên kia vang lên tiếng kêu kinh hoàng và tiếng khóc của Chúc Mi. Tôi tức điên lên, chửi: "Thằng khốn Cung Chính Văn, có ngon thì nhắm vào tao đây này. Mày giở trò với một cô gái hả, mày có còn là đàn ông nữa không?"
Cung Chính Văn nói: "Phương Dương, đừng sốt ruột. Loại thuốc này có một đặc điểm, nó sẽ phát tác sau khi uống ba tiếng. Để tao xem nào, giờ là chín giờ, cũng có nghĩa là nếu mười hai giờ mà mày không đến thì tao và đám anh em sẽ hưởng thụ con ngựa hoang nhỏ này đấy".
Fuck!
Đầu tôi như muốn nổ tung, nếu lúc này hắn ta xuất hiện trước mặt tôi, tôi nghĩ tôi sẽ đập nát đầu hắn ta không hề do dự.
Sau đó, tôi nói:"Cung Chính Văn, tao cũng chỉ nói với mày một câu thôi, một giờ sau, tao muốn nói chuyện điện thoại với Chúc Mi. Cô ấy thiếu một sợi tóc thôi mày cũng đừng hòng tao qua đó".
Cung Chính Văn cười ha ha, nói: "Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, tao chỉ muốn cái mạng chó của mày thôi, không liên quan gì đến cô ấy, nếu mày có thể tới đương nhiên là tốt nhất. Được rồi, vậy cứ thế nhé, đi đường cẩn thận đấy, nếu không lỡ bị tắc xe không đến được thì cũng đừng trách tao nói lời không giữ lời".
Nói xong điện thoại vang lên hai tiếng tút tút.
Tao nhổ vào!
Giữ lời cái đầu mày ấy!
Giờ tôi thấy thật hận bản thân mình, vì sao lúc đó ở Xiêng La không nổ súng giết chết cái thằng khốn này đi.
Nhưng giờ hối hận cũng vô ích, điều duy nhất tôi có thể làm là cố gắng bảo đảm cho Chúc Mi không bị bất cứ tổn thương nào.
Tôi nhìn đồng hồ, từ lúc tôi gọi điện cho Tề Vũ Manh đã gần một tiếng rồi, cô ấy đã sắp xếp xong chưa?
Tôi không kìm được, đành phải gọi lại cho cô ấy. Tề Vũ Manh nói với tôi, cô ấy đã thông báo cho bên kia rồi, các thành viên của tổ chuyên án đã được xác định và đang chuẩn bị xuất phát. Cô ấy vì đã tan làm về nhà cần phải thay quần áo để đi đến cục cảnh sát nên hơi chậm.
Nghe thấy lời giải thích của cô ấy, tôi cũng không thể nói là không tin được, chỉ đành bảo cô ấy nhanh lên.
Tôi châm điếu thuốc, hít sâu một hơi, sốt ruột như một con kiến trên chảo nóng, nhưng chỉ có thể đi lòng vòng trong căn nhà, lại đợi thêm mấy phút nữa vẫn không có chút tin tức gì phía Tề Vũ Manh.
Tôi cắn răng, kệ đi, tôi đi trước, nếu Chúc Mi bị đám cầm thú Cung Chính Văn làm nhục thì cả đời này tôi sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân.
Sau đó tôi vừa hạ quyết tâm thì có người gọi đến. Tôi cầm lên xem thì là một cuộc gọi quốc tế, tôi vừa mừng vừa kinh ngạc, chẳng lẽ là Bạch Vi?
Nhưng lúc này cô ấy gọi điện cho tôi làm gì chứ.
Tôi vừa ấn nút nhận đã nghe thấy giọng nói sốt ruột của Bạch Vi: "Phương Dương, anh đừng đi ra ngoài. Cung Chính Văn đã cho người mai phục bên ngoài khu dân cư của anh rồi. Nếu anh ra ngoài chắc chắn sẽ bị họ bắt".
Sau đó đầu bên kia vang lên những âm thanh hỗn loạn, còn có cả tiếng cãi nhau, dường như đang có người tranh luận với Bạch Vi về việc gì đó.
Tôi sững sờ một lúc rồi mới hiểu ý Bạch Vi. Có lẽ là cô ấy biết tin Cung Chính Văn bắt người muốn giết tôi từ chỗ nhà họ Bạch nên mới gọi điện nhắc nhở tôi, thậm chí còn cãi nhau với người nhà cô ấy.
Tôi thở dài một hơi, dập tắt điếu thuốc đã hút xong, cười khổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT