Theo như tôi thấy, chế độ mới tôi thực hiện ở bộ phận Kinh doanh thị trường quả thực có hiệu quả, số lượng văn kiện tôi nhận được không chỉ giảm xuống rất nhiều, mà chất lượng cũng được đề cao. Điều kì lạ duy nhất đó là tôi vừa mới đến, vừa nhận chức ở tập đoàn Vọng Thiên ngày thứ hai đã tạo ra tiếng vang lớn như vậy, thế mà Đồng An Chi và Trần Tiệp lại có thái độ hoàn toàn dửng dưng, không nói một câu gì.

Không chỉ những người khác thấy kinh ngạc, chính tôi cũng bị thái độ ấy làm cho thấy hơi bối rối.

Một tuần tiếp theo, tôi nhận được rất nhiều tài liệu có giá trị và lần lượt trả lời từng cái. Vì trước kia tôi đã có những hiểu biết nhất định về ngành bất động sản, tôi quyết định đặt trọng tâm công việc chủ yếu vào việc đầu tư ở những nơi khác.

Để chứng minh giá trị với Đồng An Chi, bước đầu tiên là phương án cải cách mà tôi áp dụng, bước thứ hai sẽ là sáng tạo giá trị. Chỉ cần vốn đầu tư mà tôi ký được đạt hiệu quả, nói cách khác là một kế hoạch chắc chắn có hiệu quả, vậy thì Đồng An Chi sẽ càng quyết tâm nâng đỡ tôi hơn.

Ngành bất động sản không những phải cân nhắc từ vị trí địa lý, triển vọng thương mại, mà còn phải bắt tay vào những điểm khác, ví dụ như thái độ của cấp trên.

Nếu có một mảnh đất nào đó mà bên trên có ý muốn khai thác phát triển, nhà bất động sản có thể mua vào trước, xây nhà phát triển, trông có vẻ lỗ nhưng thực tế đợi đến khi chính sách được đưa ra, giá trị của nó sẽ tăng lên gấp mấy lần cũng không phải chuyện gì hiếm.

Đương nhiên, nếu là một nhà bất động sản có thực lực, ví dụ đến trình độ như tập đoàn Vọng Thiên thì hoàn toàn có thể vận dụng toàn bộ lực lượng của công ty để xây dựng một khu thương nghiệp ở khu vực chưa phát triển hoàn toàn. Chỉ cần có thể bảo đảm lưu lượng, đó cũng là một mối làm ăn kiếm lời ổn định mà không bị lỗ.

Những ngày này, tôi càng cảm nhận được sự thần kỳ của con người Đồng An Chi, nghề bất động sản đã được giải thích một cách đơn giản mà tường tận trong một bản tài liệu dày cộm của ông ấy.

Còn ở bộ phận Kinh doanh thị trường, sau khi Lưu Đông Hải về nhà dưỡng bệnh, tôi đã chuyển sang trạng thái người lạ chớ đến gần. Văn kiện của một số người quả thực có tính chiến lược, nhận được tiền thưởng, những người này đương nhiên là mặt mày rạng rỡ. Còn đa số những người khác vẫn đang vắt óc suy nghĩ, tìm kiếm một đề xuất có giá trị, ánh mắt bọn họ nhìn tôi đã hoàn toàn khác.

Có thể nói, nếu ánh mắt có thể giết người, tôi đã sớm bị lăng trì trăm nghìn lần.

Sau gần một tháng bận rộn, cuối cùng tôi cũng đã chọn được một mảnh đất, nó không ở Yến Kinh mà là ở Quế Lâm quê tôi.

Quế Lâm là thành phố du lịch, lượng người qua lại mỗi năm đều đang dần dần tăng lên. Trước đây, câu nói “Non nước Quế Lâm đệ nhất thiên hạ” không biết đã nuôi sống bao nhiêu người. Qua một hồi nghiên cứu và điều tra, tôi đã quyết định xây một khu thương nghiệp ở Quế Lâm.

Non nước Quế Lâm là chỉ sông núi, đương nhiên khu thương nghiệp này không thể xây ở trong thành phố được. Nếu xây trong thành phố thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa, vẫn phải cạnh tranh với các thương gia vốn có.

Bởi vì không ai có thể thảo luận với tôi, kể cả là Lưu Đông Hải, tôi đã gửi tin nhắn đi, nhưng ông ta chỉ nói mình đang dưỡng bệnh, tạm thời sẽ không quan tâm tới công việc được, bảo tôi tự xem sao mà làm.

Vậy tôi còn có thể làm thế nào?

Cho đến bây giờ, toàn bộ công ty trừ chủ tịch Đồng An Chi ra, có thể nói người có quyền hạn thật sự lớn nhất chính là tôi. Vì ngay cả trợ lý chủ tịch là Trần Tiệp cũng không dám tùy tiện thực hiện cải cách với bộ phận ở bên dưới, ở vị trí của bọn họ cần phải suy nghĩ đến ảnh hưởng và giá trị thương hiệu của công ty nhiều hơn.

Nhưng đối với tôi mà nói, nghé mới sinh không sợ hổ, nếu Đồng An Chi đã bỏ mặc, tôi cũng dứt khoát đánh liều chơi lớn một phen.

Nơi tôi chọn là Dương Sóc. Có rất nhiều điểm du lịch ở Quế Lâm: thắng cảnh Li Giang, thắng cảnh núi Độc Tú Vương Thành, hai sông bốn hồ vân vân... Tài nguyên du lịch rất dồi dào, nhưng lại không có lấy một khu thương nghiệp đạt chuẩn.

Đương nhiên, ở đây sẽ gọi là khu nghỉ dưỡng.

Mà Dương Sóc cách các thắng cảnh lớn không xa, nếu xây khu nghỉ dưỡng ở đây thì sẽ có thể tạo nên tác dụng là điểm trung chuyển du lịch.

Bởi vì vị trí địa lý của Dương Sóc dựa núi gần biển, xây một khách sạn nghỉ dưỡng ở gần biển thì có thể trải nghiệm được phong cảnh biển, đồng thời bố trí các loại cửa hàng ở xung quanh khách sạn như nhà hàng, cửa hiệu... vậy là một khu thương nghiệp quy mô nhỏ đã được hình thành.

Sau cùng với sự kéo theo của ngành du lịch, quy mô khu thương nghiệp này sẽ càng lúc càng lớn, cho đến cuối cùng thành hình.

Tôi không biết làm hình ảnh, do đó đành lấy bản phác thảo thay thế. Dù sao bộ phận Kinh doanh thị trường chỉ phụ trách hướng đi mang tính chiến lược, việc thực thi cụ thể sẽ do bộ phận khác đi chứng thực.

Về cơ bản, bộ phận Kinh doanh thị trường làm báo cáo đều phải đi khảo sát thực địa, nhưng vì tôi vốn là người Quế Lâm, quen thuộc hơn so với người khác quá nhiều, thế nên tôi lại mất ba ngày chuyển toàn bộ kế hoạch thành báo cáo, gửi đến email của Đồng An Chi. Khoảnh khắc nhấn nút gửi đi, cả người tôi như nhẹ nhõm hẳn.

Vì “bế quan” hơn một tháng, tôi phát hiện mình như bị công việc này trói buộc. Nếu cứ mãi như vậy, e rằng tôi và dân văn phòng trong tưởng tượng trước kia cũng không có gì khác nhau.

Lúc này, Lưu Đông Hải cũng đã quay lại, hiển nhiên, ông ta nhìn thấy tôi còn ngồi ở vị trí trợ lý bên ngoài bộ phận Kinh doanh thị trường thì có chút kinh ngạc, nhưng sau khi nghe tôi hỏi thăm, ông ta lại cười gượng.

Cuối cùng, Lưu Đông Hải do dự một lát rồi hỏi tôi: “Tiểu Phương, cải cách của bộ phận Kinh doanh thị trường chúng ta là do cậu đề xướng đấy hả?”

“Không sai”, tôi cười nói: “Nhưng tôi thật sự đã thấy được hiệu quả, không những tỷ lệ nhận được văn kiện vô giá trị giảm bớt đáng kể, mà ngay cả tính tích cực của nhân viên cũng được nâng cao rất nhiều”.

“Vậy cậu định cứ tiếp tục thực hiện kế hoạch này ư?”

“Đương nhiên, chỉ cần tôi còn ở vị trí này ngày nào, tôi sẽ thực hiện nó ngày đó. Cải cách này không những có lợi với chúng ta, mà còn có lợi với những nhân viên có giá trị, có ý tưởng, cũng có lợi với tập đoàn”.

Lưu Đông Hải gãi đầu như muốn nói gì đó, nhưng hé miệng rồi vẫn quay đầu đi vào phòng làm việc của mình.

Tôi vừa cười vừa âm thầm phỏng đoán bây giờ Đồng An Chi sẽ có biểu cảm như thế nào. Trong thời gian nửa tháng, tôi đã thay đổi bộ phận Kinh doanh thị trường rất nhiều, lại còn đề xuất một bản kế hoạch phát triển.

Thật ra người sáng suốt nhìn vào bản kế hoạch đó là biết có tính khả thi, nhưng tiềm lực chưa chắc sẽ lớn. Bởi vì, tuy lượng khách du lịch của Quế Lâm không ít, nhưng có thể chống đỡ một khu thương nghiệp như vậy hay không có lẽ còn phải đợi thương thảo đã.

Đến giờ tan làm, tôi vươn vai rời đi, phát ra chuỗi tiếng răng rắc, cả người thoải mái vô cùng. Chẳng trách người ta lại nói dân văn phòng bây giờ cần phải vận động, ngồi ở văn phòng cả ngày không bệnh, nhưng ngồi lâu cũng thành bệnh.

Thế rồi tôi vừa về đến nhà, điện thoại của Đồng An Chi đã gọi đến, trong giọng nói của ông ấy có vẻ hơi khó tin, lại có phần như trút được gánh nặng: “Phương Dương, bản kế hoạch mà cậu gửi cho tôi hôm nay là cậu làm đấy à? Cậu đúng là cho tôi một sự ngạc nhiên rất lớn”.

“Đương nhiên, bây giờ cả bộ phận Kinh doanh thị trường là cảnh tượng sục sôi khí thế, tôi không thể nào ngồi không được”.

Tôi rót ly nước, dựa vào sofa nói.

“Ha ha, hiện nay đúng là thời đại của người trẻ tuổi các cậu. Không tệ, một tháng trước cậu vẫn còn là một người ngoài cuộc không hiểu gì, đến bây giờ đã có thể viết ra một bản báo cáo như vậy, đủ để chứng minh tôi tuyển cậu là không sai”.

Dứt lời, Đồng An Chi lại cười bảo: “Cậu xem, lúc trước tôi đã nói với cậu là tôi nhìn người rất chuẩn, bây giờ sự thực chứng minh, quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play