Cách bố trí căn phòng ngủ hoàn toàn đi ngược lại với cách thiết kế kiểu Xiêng La muôn cái như một, trang trí theo phong cách châu Âu. Phòng bếp độc lập mang phong cách mở với các vật dụng gắn lên tường, còn nhà vệ sinh cũng được thiết kế với phong cách tương tự đem đến một cảm giác vô cùng mới mẻ, nếu không phải biết trước nó là nhà đem bán thì tôi đã nghĩ đây là một ngôi biệt thự nhỏ rồi.
Vì thời gian còn lại không nhiều, tôi cũng lười chọn nên tôi nói với người đàn ông trung niên đó căn nhà này rất phù hợp với yêu cầu của tôi, bảo ông ta đi lấy hợp đồng mua nhà.
Vốn nghĩ chỉ còn ba ngày, tôi lại nhất thời nảy ra ý tưởng mua nhà nên ít nhất cũng phải một hai ngày mới mua được nhà, không ngờ chỉ có hai tiếng đã chọn được.
Mà giá cả cũng khiến tôi vô cùng ngạc nhiên, tính ra cũng chỉ hơn năm trăm ngàn tệ, trong lúc kinh ngạc tôi còn tưởng là mình nghe nhầm, ai ngờ hỏi lại thì quả thực là như vậy.
Theo giá thị trường thì căn nhà này cũng phải gần bảy trăm ngàn tệ, mà vì quan hệ giữa tôi với Đỗ Minh Cường, hơn nữa Bangsue-người mà cả thế giới ngầm đều biết đang đứng sau lưng tôi không xa nên người đàm ông trung niên đã quyết định bán cho tôi với giá gốc.
Tôi thầm cảm thán lợi ích mà thế lực ngầm đem đến, rồi khi làm hợp đồng mua nhà và các giấy tờ chuẩn bị khác, tôi lại phải cảm thán lần nữa, lợi ích mà quen biết phía quan chức đem đến.
Vì tôi là công dân danh dự của thành phố Chiêng May, cũng có khả năng là SangSu đã đánh tiếng (tất nhiên, tôi đoán SangSu sẽ không đánh tiếng vì loại chuyện cỏn con này), từ lúc tôi quyết định ký hợp đồng mua nhà cho tới lúc cầm được giấy chứng nhận nhà đất, tất cả chưa tới ba tiếng.
Quá trình đó tôi không phải xếp hàng chút nào.
Đây là lợi ích mà quyền lực đem lại, chẳng trách trên thế giới này lại có nhiều người mưu cầu quyền lợi đến vậy. Đáng tiếc, cảm giác thượng đẳng hơn người khác này sẽ gieo xuống hạt giống của ác quỷ trong lòng người, chậm rãi bén rẽ mọc mầm, cuối cùng hủy hoại chính mình.
Khi đi về rất mệt nhưng tôi vẫn có cảm giác thành tựu, dù sao thì căn nhà đầu tiên tôi mua được trong đời giờ đã đến tay tôi rồi.
Quả nhiên là ở Xiêng La.
Trừ tiền những ngày vừa qua tiêu và tiền vừa mua nhà thì giờ tôi còn gần bốn trăm ba mươi ngàn, nếu dùng số tiền này để làm tiền vốn trù bị sau khi về nước chắc là cũng đủ rồi.
Ngày ngày dần trôi qua, ngày về nước đã đến rồi. Trước khi đi tôi đưa khẩu Desert Eagle cho Bansha, bảo ông ta cất kỹ hộ tôi, sau này tới Xiêng La tôi sẽ tới lấy. Bansha ôm tôi một cái thật chặt.
Trước khi bay tôi gặp Đỗ Minh Cường. Đỗ Minh Cường nói dù tôi ở đâu thì có chuyện gì cứ việc nói cho ông ta, ông ta nhất định sẽ giúp đỡ. Lòng tôi ấm áp, đây mới là bạn bè đích thực.
Lên máy bay, tôi tìm chỗ ngồi Đồng An Chi đặt cho tôi, là vé khoang hạng nhất. Tôi ngồi xuống lẳng lặng ngồi chờ Đồng An Chi đến, sau đó máy bay cất cánh, trở về với Hoa Hạ mà tôi đã sinh sống cả nửa đời người.
Có lẽ là kinh ngạc trước việc tôi mặc toàn hàng vỉa hè Xiêng La mà ngồi khoang hạng nhất, hoặc cũng có thể là vì có người nhìn thấy tôi ở lễ trao tặng huân chương của tòa thị chính, mọi người ở phía sau bắt đầu bàn tán.
Nhưng tôi hoàn toàn không quan tâm đến việc này, dù sao cũng chỉ là bàn tán mà thôi, tôi cũng không mất miếng thịt nào.
Không lâu sau, Đồng An Chi được hai vệ sĩ bảo vệ lên máy bay, sau lưng tôi chợt thấy gió nhẹ, một người khoảng hai mươi tuổi mặc đồ vest Amarni nhanh chóng đứng dậy đi qua: "Ông Đồng, cuối cùng tôi cũng gặp được ông".
Vừa nói người đàn ông giơ tay ra, không ngờ Đồng An Chi sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Cậu là?"
Người đàn ông liếm môi, "Tôi là nhân viên của công ti bất động sản An Sơn, lần này tôi tới là muốn..."
"Được rồi, giờ đang trên máy bay, chúng ta không bàn chuyện công việc, có gì xuống máy bay rồi nói tiếp".
Đồng An Chi căn bản không hề nghe người đàn ông nói chuyện, sau khi ông ấy ngắt lời, hai vệ sĩ đã cứng rắn đi qua khiến người đàn ông bị ép qua một bên. Đồng An Chi nhìn thấy tôi thì cười hì hì nói: "Phương Dương, cậu tới sớm thế, muốn về nước lắm rồi hả".
"Hoa Hạ mới là quê hương của tôi, hơn nữa tôi về nước cũng chỉ là vì để làm việc cho anh Đồng thôi mà".
Đồng An Chi cười ha ha, giọng ông ấy cực kỳ vui vẻ. "Tôi đã mời cậu không biết bao nhiêu lần, giờ cũng coi như là cậu đã bước lên thuyền của tôi rồi. Nào, cậu ký hợp đồng trước cái đã, ngộ nhỡ xuống máy bay lại hối hận thì chết, vậy thì ông già này sao mà thuyết phục cậu được".
Nói rồi còn lấy một bản hợp đồng ra đưa cho tôi thật.
Tôi cầm lấy nhìn, quả nhiên là hợp đồng làm thuê, yêu cầu không cao, chỉ có mấy điểm như sau, tôi phải làm việc cho Đồng An Chi mười năm, khi nào cháu trai chái gái ông ấy lớn rồi thì giao lại cho họ.
Dù biết vừa nãy Đồng An Chi nói đùa nhưng tôi vẫn thấy cạn lời, chỉ đành nói y chang giọng của ông ấy vừa nãy: "Anh Đồng, vừa nãy không phải anh nói trên máy bay không nói chuyện công việc sao?"
Đồng An Chi giờ mới chịu cười rồi ngồi xuống: "Phương Dương, tôi thấy cậu càng ngày càng thú vị rồi đó".
Hàng này có năm chỗ ngồi, để trống một chỗ, tôi và Đồng An Chi ngồi với nhau, hai vệ sĩ ngồi với nhau.
Lúc này người đàn ông vừa nói chuyện cũng ngồi xuống, giơ tay ra với tôi: "Xin chào, tôi là Triệu Thư Hằng, nhân viên công ti bất động sản An Sơn".
Tôi hơi khó hiểu: "Chúng ta quen biết sao?"
Triệu Thư Hằng nói: "Không quen, nhưng từ giờ có thể làm quen".
Thấy Đồng An Chi nhíu mày, dường như người này hơi quá đà, tôi đã có quyết định, liền cười rồi đưa tay ra: "Tất nhiên rồi. Phương Dương".
Hai người bắt tay, tôi lập tức bắt đầu dùng lực, mà Triệu Thư Hằng dường như cũng đã tính làm vậy, kết quả của việc hai tay cũng dùng lực tất nhiên là sẽ có một bên không chịu được.
Mà bởi vì tôi thường xuyên đánh nhau và được rèn giũa trong các cuộc chiến sinh tử nên lực tay vượt xa so với người bình thường. Vừa bắt tay là sắc mặt Triệu Thư Hằng đã thay đổi.
Thấy mặt Triệu Thư Hằng biến thành màu gan heo, tôi thả lỏng tay ra, cười với anh ta.
Khuôn mặt vốn cũng hơi hơi đẹp trai của Triệu Thư Hằng giờ đã biến thành trái mướp đắng: "Ông Đồng, sao ông lại thiên vị thế, không bàn công việc với tôi mà lại bàn với anh ta".
Đồng An Chi lườm anh ta, nói: "Công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống. Thư Hằng, cậu đã lớn rồi, cậu phải mang tính cách của mình vào công việc, sau này không ai có thể bảo vệ cậu được đâu".
Giờ Triệu Thư Hằng mới tỉnh táo lại quay về chỗ ngồi của mình. Thấy tình cảnh này tôi đột nhiên ngơ ngẩn, Đồng An Chi và Triệu Thư Hằng là trưởng bối và vãn bối với nhau sao?
Đồng An Chi dường như cũng nhận thấy được sự nghi hoặc của tôi, nói: "Phương Dương, có phải cậu cũng cảm thấy kỳ lạ về mối quan hệ của tôi với Thư Hằng không?"
Tôi gật đầu, Đồng An Chi nói: "Thực ra rất đơn giản, công ti của tôi là công ti bất động sản Vọng Thiên, là một tập đoàn lớn, mà dưới trướng Vọng Thiên có rất nhiều công ti lớn, một trong số đó là công ti bất động sản An Sơn nơi Triệu Thư Hằng làm việc. Thời trẻ tôi cùng phấn đấu với bố cậu ta, rất có năng lực, tôi bảo ông ấy tự mình kinh doanh, mở một công ti chi nhánh, không ngờ chỉ mới có mấy năm ngắn ngủi đã thành công biến công ti bất động sản An Sơn trở thành công ti chi nhánh có lợi nhuận cao nhất trong tập đoàn".
Nói rồi Đồng An Chi nhìn tôi: "Đây cũng là lý do vì sao tôi lại nói thế với cậu ta. Tôi muốn cậu ta trưởng thành kế nghiệp bố cậu ta, nhưng cậu ta cực kỳ ngoan cố, e rằng chỉ có cậu mới có thể từ từ dạy dỗ cậu ta thôi".
Lúc này có tiếng nói vang lên ở ghế sau: "Chú Đồng, chú xem trọng tên Phương Dương này quá, cháu nói cho chú biết, không tới một tháng hắn ta sẽ tự động cút".
Tôi quay đầu, thấy Triệu Thư Hằng đang tỏ vẻ khiêu khích nắm tay lại, nhìn tôi với vẻ mặt không có ý tốt.
Mấy ngày nay đang được hậu đãi, giờ bị như thế tôi cũng tức điên lên: "Thằng cha kia, anh chờ đó cho tôi, trong vòng một tháng mà tôi không khiến anh phục sát đất thì tôi không mang họ Phương nữa!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT