“Nếu tao đi ra thì mày có thể tha cho tao không?”

Tôi thờ ơ nói, dù biết có lẽ hắn đang kéo dài thời gian, nhưng vì sự an toàn của thành viên trong tiểu đội của Ốc Trắng, tôi cũng chỉ có thể để hắn tiếp tục.

Tên liên lạc viên đó trốn sau cột đá, chỉ lộ ra một cái loa: “Cả tao và mày đều biết mày đã đánh cậu hai què chân, còn đánh gãy tay chân của chú cậu ấy. Ân oán lớn thế này, với tính cách của người Hoa Hạ chúng ta thì sao có thể tha cho mày được”.

Dứt lời, hắn chuyển chủ đề nói: “Nhưng nếu mày chủ động đi ra, chưa biết chừng bọn tao có thể tha cho đám đàn em trong quảng trường của bọn mày”.

Tôi nhìn sang Ốc Trắng, anh ta lắc đầu, tôi đáp: “Được, tao sẽ ra, chúng mày đừng có nổ súng đấy”, tôi nghĩ chắc Cung Chính Vinh và Cung Chính Văn cũng không muốn nhìn thấy tôi đã chết. Để tôi sống, sau đó họ sỉ nhục tôi có lẽ mới là cách hả giận nhất.

Tên liên lạc viên đó cười ha ha: “Thằng này thú vị phết nhỉ, đáng tiếc mày và nhà họ Cung có mối thâm thù lớn quá, nếu không khéo bọn tao còn kết bạn với mày ý chứ”.

Mượn ánh sáng, tôi liếc nhìn về phía tên liên lạc viên đó, thầm chửi hắn kết bạn cái đầu mày ý, sợ đến mức không dám thò đầu ra mà còn to mồm.

Tôi đáp: “Ừ, đúng là tiếc thật”.

Hắn ta lại nói: “Nếu đã vậy thì mày có thể đi ra rồi đấy”.

“Ừ, tao đi ra ngay đây”.

“Phương Dương, rốt cuộc mày có đi ra không hả?”

Trong lúc nói chuyện, tôi tìm kiếm cơ hội, bật người nhảy mạnh lên phía trước, tôi nhảy đến phía sau một cái cột đá ở đằng trước. Do trước đó, tất cả mọi người đều đang đề phòng cột đá mà tôi và Ốc Trắng trốn phía sau, nên không ai có thể ngờ là tôi lại chạy ra, nên chẳng ai đề phòng gì cả.

“Pằng pằng!”

“A!”

Liên tiếp ba phát súng, kích phát của vũ khí tự động vang lên một tràng tiếng bom đạn trong không khí, tên liên lạc viên đó cũng không chút đề phòng. Trong ba phát súng, có hai phát bắn trúng vào cột đá bật ra ngoài, còn phát cuối cùng đã xuyên qua cánh tay hắn.

Tên liên lạc viên đó kêu lên thảm thiết, bụm tay gào thét, còn tôi lại nhảy mạnh lên, lúc đáp đất lại tiếp tục nổ súng. Cũng không biết có bắn trúng ai hay không, tôi nhanh chóng trốn ra sau cột đá, há miệng thở hổn hển.

Cùng lúc đó, Ốc Trắng cũng không nhàn rỗi. Dường như cùng lúc tôi nổ súng, Ốc Trắng cũng triển khai hành động, tôi và anh ra xông về hai phía ngược lại. Khi đám người đó không ngừng nổ súng vì bị chúng tôi thu hút, mấy cột máu đã xuất hiện. Thoáng cái, thực lực của phía Lão Miêu và chúng tôi đã bị đảo lộn.

Ngày trước, khi luyện súng ở sân tập bắn, huấn luyện viên dạy tôi đã nói tôi có khả năng dùng súng thiên bẩm. Vì thế, tốc độ học rất nhanh, đến bây giờ, tôi đã dùng súng trường tự động giỏi hơn nhiều người rồi.

Nhưng dù vậy, tôi cũng không thể không phục Ốc Trắng. Anh ta không hổ là tiểu đội trưởng tâm phúc bí mật mà Đỗ Minh Cường đã mất nhiều công sức đích thân bồi dưỡng ra, anh ta không chỉ có lòng dũng cảm dám một mình quay lại cứu người, mà kỹ năng bắn súng cũng giỏi đến mức tôi chưa từng thấy ai theo kịp.

Tôi bình tĩnh lại tìm một góc khuất lén thò đầu ra, mượn ánh sáng để nhìn ra phía sau. Xung quanh Lão Miêu có hai người ngã xuống, còn có một người đang kêu rên, nhưng giọng rất yếu ớt như có thể chết bất cứ lúc nào, mà người đó chính là liên lạc viên của nhà họ Cung.

Tôi lẩm bẩm trong đầu, nếu mày đã lựa chọn phục vụ cho nhà họ Cung, lại còn muốn lấy mạng của tao thì đừng trách tao xuống tay độc ác.

Như tôi đã nói, tôi và nhà họ Cung không đội trời chung. Lần sau, nếu để tôi bắt được ba chú cháu nhà họ tiếp, tôi sẽ không chút do dự giết bằng hết, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Bất kể là tôi hay nhà họ Cung, có lẽ bây giờ đều đã hiểu một cách sâu sắc về chuyện này rồi.

Đương nhiên, tôi chỉ làm vậy khi ở Xiêng La.

Phía Ốc Trắng cũng có ba người ngã xuống, tính cả Lão Miêu thì lực lượng còn đủ sức để chiến đấu ở phe của Đỗ Minh Hào chỉ còn lại năm người, thậm chí sau những phát đạn không ngưng nghỉ của tôi và Ốc Trắng, đã có người trốn sau cột đã giơ cờ trắng đầu hàng.

Không bao lâu sau, cuối cùng Lão Miêu cũng thò một miếng vải màu trắng từ sau cột đá ra. Ốc Trắng vẫn đứng nguyên tại chỗ đầy đề phòng, còn tôi thì bảo bọn họ giao nộp hết vũ khí, sau đó giơ hai tay lên ôm đầu, Lão Miêu bất đắc dĩ lôi một khẩu súng màu bạc có thiết kế tinh xảo ra.

Tôi lập tức cầm lấy khẩu súng, kiểm tra một lúc, đạn vẫn còn đủ, chưa bắn một viên nào: “Desert Eagle à? Đồ tốt đấy”.

“Nếu mày thích thì cầm đi”.

Lão Miêu không hề có ý định phản kháng, tên liên lạc của nhà họ Cung ở dưới đất chính là bài học cho hắn ta.

Tôi dắt khẩu súng vào hông, băng đạn của khẩu Glock mà tôi dùng lúc trước đã bắn hết từ lâu, bây giờ không còn chút lực uy hiếp nào nữa.

Tôi nhìn người của Đỗ Minh Hào, Ốc Trắng tiến lên cởi trói cho các thành viên trong tiểu đội của mình. Nhìn thấy Ốc Trắng và tôi, mấy anh em đó đều kích động đến mức mặt đỏ bừng.

“Những người khác đâu?”

Ốc Trắng hỏi.

“Bọn họ đều hy sinh cả rồi”.

Mắt của một thành viên tiểu đội trong số đó đã đỏ hoe.

Ốc Trắng trầm mặc một lát, nói: “Được rồi, mọi người đừng chần chừ nữa, dưới đất có súng, chúng ta mau đi thôi”.

Các thành viên của tiểu đội đều nhặt súng ở dưới đất lên, thành thạo thay băng đạn, kéo chốt an toàn.

Tôi nói: “Chúng ta mau rời khỏi đây, chưa biết chừng ban nãy Lão Miêu đã liên lạc với Đỗ Minh Hào rồi, viện binh của chúng khéo đang trên đường tới”.

Tôi trói hết người của Đỗ Minh Hào lại, rồi nhanh chóng rời đi từ lối cũ với những người khác.

Tôi nhẩm tính thời gian, dù Đỗ Minh Hào lại phái người đến thì chắc cũng không nhanh tới vậy, huống hồ chúng tôi còn về bằng đường cũ.

Ra khỏi vườn hoa trung tâm, chúng tôi cất hết súng đi. Ở đây, chỉ có chúng tôi và người của Đỗ Minh Hào, nên mang theo súng không chỉ tiện mà còn an toàn hơn nhiều.

Dù thực tế là nhà họ Đỗ đã khống chế con đường lớn trong thành phố Chiêng Ray, nhưng nếu bị người tâm cơ lợi dụng, có lẽ sẽ khiến cho Đỗ Minh Cường rất khó xử.

Cả đoạn đường không có trở ngại nào, chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đi qua cổng thành. Nhưng lại có một đám người đang trốn ở bên ngoài cổng thành, tôi định lấy súng ra theo phản xạ có điều kiện, nhưng lại nhìn thấy là người của Bansha nên yên tâm lại.

Người dẫn đầu trông rất quen, tôi hỏi: “Bansha đâu?”

Người anh em đó nói Bansha đi tìm xe, tôi lại hỏi về tình hình của hai đứa trẻ, người đó đáp chúng vừa ra khỏi thành phố, ông Đỗ đã sai người đến đón rồi. Tôi nhẩm tính thời gian, chắc bây giờ họ đã đến Chiêng May rồi.

Tôi thở phào một hơi, như vậy xem ra hai đứa trẻ đã được giải cứu an toàn, mặt phật của nhà họ Đỗ cũng đã được đưa đến Chiêng May. Cuối cùng tôi đã có thể về Chiêng May để nghỉ ngơi một trận rồi.

Tôi bảo cậu em đó đi tìm xe, còn chúng tôi đi trước. Tôi đột nhiên nhớ đến Ốc Trắng, bèn lấy điện thoại ra xem, trùng hợp thay lúc này lại có cuộc gọi đến của Bansha, tôi lập tức nghe máy.

“A Dương, cậu đang ở đâu?”

“Chúng tôi đã ra khỏi Chiêng Ray rồi, bây giờ đang chờ các ông tìm xe cho để chuẩn bị về Chiêng May đây”.

“Tìm xe? Xe nào?”

Bansha vừa nói dứt câu, tôi thầm nghĩ không xong rồi. Tôi chưa kịp ngoảnh lại, đột nhiên đã thấy sống lưng mình lạnh buốt, như tóc gáy trên toàn thân đều dựng hết lên, đây là trực giác khi gặp nguy hiểm.

Bụp!

“A Dương!”

“Mẹ kiếp!”

“Mọi người cẩn thận, bọn họ không phải là người của anh Đỗ!”

“…”

Tôi lao nhanh sang bên cạnh, nhưng vẫn cảm thấy cánh tay mình đau buốt, trước mắt tôi tối đen, sau đó tôi ngất xỉu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play