Tôi vỗ vai Roga: “Anh nói gì thế? Tôi về tìm Ốc Trắng thì sao xảy ra chuyện được? Đừng nói nữa, mau đi đi”.

Dứt lời, tôi lập tức xách súng trường tự động chạy quay lại, không cho y cơ hội từ chối.

Trận chiến trải qua đã khá lâu, nên tôi đã thăm dò được bố cục cơ bản của cung điện. Ngoài phía của Ốc Trắng ra, chúng tôi đã có thể xác định các hướng khác không còn bất kỳ vấn đề gì nữa.

Tôi lần mò chạy thẳng về phía mấy người Ốc Trắng đang giả vờ tấn công khi trước, đang lúc do dự không biết tại sao vẫn chưa nghe thấy tiếng súng, phía trước tôi chợt vang lên một tiếng kêu đau đớn.

Tôi thò đầu qua thì thấy một tên thuộc hạ của Đỗ Minh Hào đang nằm dưới đất, bịt đùi không ngừng kêu rên. Chắc đùi của hắn đã bị thương, còn đang chảy máu dòng dòng, sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn như sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Thấy xung quanh không có ai, tôi bước tới, xách cổ hắn lên hỏi: “Mày là người của Đỗ Minh Hào đúng không? Người vừa đánh nhau với chúng mày lúc trước đâu?”

Hắn ngẩn ra, chắc ban đầu tưởng tôi là người đến cứu mình, nhưng không ngờ tôi vừa bước tới đã hỏi về kẻ địch của hắn.

Thấy hắn không nói gì, tôi chĩa thẳng họng súng vào đầu hắn, mặt hắn lập tức biến sắc, hắn nói: “Bọn họ đi lên phía trước rồi, vị trí cụ thể thì tôi cũng không rõ”.

Tôi đập mạnh báng súng vào gáy hắn, tên đó lập tức bất tỉnh nhân sự.

Dù đã giết vài người, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được việc xuống tay sát hại một tên có thể coi là trói gà không chặt. Nhưng tôi cũng phát hiện ra rằng có rất nhiều người trông thì có vẻ cứng rắn lắm, tuy nhiên khi bị họng súng đen ngòm chĩa vào đầu, họ vẫn không kháng cự lại được nỗi sợ hãi trong lòng, chiêu này lần nào cũng có tác dụng.

Phía trước là một hành lang dài khác, tôi thấy hơi nghi hoặc. Ốc Trắng là người do đích thân Đỗ Minh Cường lựa chọn, anh ta không thể kích động như vậy mới đúng. Phía trước hành lang dài này thông thống, đi vào trong rồi thì khó mà phân biệt được các phía đông tây nam bắc, nhưng Ốc Trắng vẫn dẫn người xông vào.

Tôi bắt bản thân phải bình tĩnh lại, vừa men theo chân tường chầm chậm đi lên phía trước, vừa suy nghĩ nguyên do. Sở dĩ Ốc Trắng xông đến đây chỉ có một cách giải thích duy nhất là có thứ gì đó đã thu hút anh ta, loại hấp dẫn này đủ khiến anh ra dùng tính mạng để vồ lấy.

Chẳng mấy chốc, tôi đã đi đến cuối hành lang. Lúc tôi đang phân vân nên rẽ sang hướng bên trái hay bên phải, phía sau một vách ngăn nhỏ ở bên cạnh chợt truyền đến một tiếng bước chân khe khẽ.

“Đội trưởng, tranh thủ lúc các anh em đang hậu thuẫn cho mình, chúng ta mau đi thôi”.

Sau đó là giọng của Ốc Trắng: “Không được! Là tôi dẫn các cậu đến đây, có về thì cùng về. Đi, tôi phải quay lại xử chúng nó thêm một lần nữa”.

“Không được, đội trưởng…”

“Đừng nói nữa, cậu là đội trưởng hay tôi? Bớt lắm mồm đi, cậu cầm đồ chạy trước đi, tôi quay lại cứu các anh em khác. Nhớ lấy, nhất định phải giao đồ tận tay cho ông Đỗ hoặc anh Dương!”

Tôi có một linh tính, chợt hiểu vì sao họ lại xuất hiện ở đây, chứ không tập hợp theo kế hoạch định trước.

Để lấy được một món đồ mà đám Ốc Trắng chấp nhận mạo hiểm, nhưng ở đó được canh chừng nghiêm ngặt, lực lượng thì mạnh mẽ. Để họ lấy được món đồ này và thành công thoát thân, phần lớn các anh em trong đội của Ốc Trắng đã lựa chọn ở lại làm hậu thuẫn, để đội trưởng cầm đồ chạy trước.

Tôi hít sâu một hơi, nhìn tấm vách nhẵn bóng ấy, rồi dùng sức leo lên vách tường. Nhưng tôi vừa thò đầu lên, giọng nói ở phía bên kia đã chợt ngưng, ngay sau đó có hai họng súng đen ngòm chĩa vào tôi.

Tôi giật nảy mình, suýt nữa ngã từ tên đó xuống: “Khoan, tôi là Phương Dương”.

Nghe thấy giọng tôi, hai người Ốc Trắng hạ súng xuống, trên mặt Ốc Trắng hiện lên vẻ lo lắng: “Phương Dương, sao cậu lại đến đây? Không phải các cậu đã rút lui rồi sao?”

“Các anh chưa quay lại, sao tôi có thể đi được. Nhưng anh yên tâm, Tiểu Tây và Khang Khang đã an toàn rồi, chắc bây giờ đang trên đường đến Chiêng May”.

Ốc Trắng gật đầu, bảo người anh em bên cạnh đưa một chiếc túi cho tôi, rồi kể lại chuyện cho tôi nghe.

Lúc trước, bọn họ đang ở thế vờ tấn công. Sau khi xong xuôi mọi việc, vốn chúng tôi sẽ cùng rút lui. Nhưng khi đám Ốc Trắng đang định rời đi, không ngờ trong đám người đuổi theo phía sau lại có một người của nhà họ Cung, người đó nói thứ mà Đỗ Minh Hào và Đỗ Minh Cường đang tranh nhau chỉ là một mặt phật.

Mặt phật đó cất giấu bí mật của nhà họ Đỗ, ai có được nó thì mới có thể trở thành người nắm quyền gia tộc thật sự. Đỗ Minh Cường biết chuyện này, nhưng mãi không thể tìm ra được bí mật ấy. Tuy nhiên tình cờ thế nào, mặt phật đó lại rơi vào tay của Đỗ Minh Hào.

Đáng tiếc Đỗ Minh Hào cũng không phải là người có sự nghiệp vĩ đại gì, nên cũng không có vận may giải được bí mật ấy. Về sau, không biết tại sao mặt phật lại lưu lạc đến đây, người nhà họ Cung còn lên tiếng nhắc nhở rằng tình tiết trong này thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. ngôn tình hay

Tôi hỏi: “Người nhà họ Cung còn nói đến chuyện gì khác nữa không?”

Ốc Trắng lắc đầu: “Không, hắn chỉ bảo với tôi là nếu muốn có mặt phật thì đi theo hắn. Lúc trước, tôi luôn đi theo ông Đỗ, ông ấy cũng từng nhắc đến chuyện liên quan đến mặt phật này, vì thế tôi mới biết nhiều như vậy”.

Tôi cau mày trầm tư một lát: “Được, nếu đã vậy thì anh bảo người anh em này cầm mặt phật đi ngay đi, còn tôi và anh sẽ cùng đi cứu người”.

Mặt người anh em đỏ lựng lên: “Không được, anh Dương, đội trưởng, hai anh cầm mặt phật đi đi. Một mình em quay lại là được rồi…”

“Bớt nhiều lời đi!”

Ốc Trắng nghiêm mặt: “Đây là mệnh lệnh, mau chấp hành!”

Người anh em đó muốn nói gì đó lại thôi, sau đó nhìn chúng tôi đăm đăm, nói: “Anh Dương, đội trưởng, các anh bảo trọng. Xin hãy yên tâm, em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ đưa tận tay mặt phật này cho ông Đỗ”.

Dứt lời, cậu ta không làu bàu nữa, mà nhanh chóng rời đi theo hướng tôi chỉ.

Tôi thở phào một hơi: “Chúng ta mau qua đó thôi, những người khác đang ở đâu?”

Ốc Trắng thay một băng đạn mới cho súng, đi trước, đáp: “Đi theo tôi, bọn họ ở ngay phía trước thôi”.

Ốc Trắng vừa đi vừa nói nhỏ, trong giọng nói của anh ta chứa đầy sự hối hận: “Sớm biết thế này thì tôi đã không đến lấy miếng mặt phật ấy nữa, khiến ở cả đống anh em phải ở lại đây. Nếu họ xảy ra chuyện gì, tôi chết cũng không hết tội”.

Tôi vỗ vai anh ta tỏ ý anh ta đừng nghĩ nhiều: “Lát nữa cả bọn cùng cố, có thể cứu được người nào thì hay người ấy”.

Chúng tôi chưa đi được mấy bước, Ốc Trắng đột nhiên nắm lấy vạt áo tôi, kéo người tôi dính vào tường, rồi ra hiệu bằng tay cho tôi bảo đừng lên tiếng.

Không cần anh ta nói thì tôi cũng biết tình hình lúc này, phía trước là một quảng trường nhỏ, xung quanh có mấy căn phòng.

Có mấy người bị trói trên quảng trường, một người trong số đó đùi đang bị chảy máu, sắc mặt trắng bệch. Xung quanh bọn họ đều là người của Đỗ Minh Hào và một người đang gọi điện thoại, có lẽ hắn ta chính là người nhà họ Cung mà Ốc Trắng nhắc đến.

Còn đám người bị trói ở giữa thì là những người khác trong tiểu đội của Ốc Trắng.

Tôi nhìn thấy đôi mắt của Ốc Trắng như trực trào phun lửa, người anh em bị chảy máu ở đùi chính là cậu đàn em dẫn đường lúc trước, những người khác đều chưa bị thương, lòng tôi cũng chùng xuống.

Một cuộc đọ súng lớn thế này, sao lại không có ai bị thương, những người anh em đó…

Ốc Trắng cắt chặt hàm răng, sợ anh ta không kiềm chế được, tôi vội kéo anh ta, dùng giọng nói chỉ hai người chúng tôi mới có thể nghe thấy nói: “Đừng manh động vội, xem bọn chúng làm gì đã. Chúng ta chỉ có hai người, cẩn thận lợi bất cập hại”.

Tôi vẫn còn một câu chưa nói hết, ít nhất cũng phải chờ đến khi người anh em kia mang mặt phật đi đã, không thì đám người Ốc Trắng tốn công vô ích rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play