Lần trước, sau khi bàn bạc với Hà Khai Thành, những lời nói buổi tối hôm đó của ông ta cứ quanh quẩn bên tai tôi, nhất là khi nằm yên trên giường.
“Thích gây chuyện khắp nơi nhưng lại không có năng lực giải quyết phiền phức… Trong mấy vệ sĩ này của tôi, ai cũng có tiền lương cao hơn cậu gấp mấy lần…”
Đối với Hà Khai Thành hay nhà họ Bạch thì năng lực giải quyết phiền phức chính là tiền.
Bọn họ cảm thấy tôi quá nghèo.
Nếu tôi là một người an phận thì còn đỡ, đằng này tôi lại gây ra bao nhiêu chuyện, ngay cả một vệ sĩ cũng không thể thuê nổi.
Trong mắt họ, ngay cả bản thân mình mà tôi còn không bảo vệ nổi thì nói gì đến chuyện bảo vệ Bạch Vi.
Mấy ngày này tôi thường nghĩ về một vấn đề, đó là tiền.
Vì vậy tôi mới cần năm triệu của Cung Thiệu Bình.
Nhưng năm triệu này vẫn không đủ, tôi cần phải kiếm được nhiều tiền hơn.
Công ty bất động sản hợp tác với Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường, 3% cổ phần chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Nếu là trước đây, tôi sẽ cảm thấy rất nhiều, đủ thỏa mãn rồi, nhưng giờ thì khác.
Càng có nhiều tiền thì năng lực càng lớn.
Cách có tiền nhanh nhất đương nhiên là loại kinh doanh của Đỗ Minh Cường.
Nhưng tôi không thể làm nghề đó, huống hồ ngay đến Đỗ Minh Cường còn muốn ‘tẩy trắng’ để theo chính đạo.
Có lẽ ngoài việc làm ăn bất động sản với đám người Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường thì tôi còn có thể dùng bốn triệu này làm vốn, kinh doanh cái khác.
Chuyện này chắc chắn là có thể, chỉ cần không ảnh hướng tới việc làm ăn bên bất động sản thì tôi làm gì cũng được. Đương nhiên mấy người Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường sẽ không phản đối, bản thân họ cũng có rất nhiều công ty khác nhau.
Ví dụ như Đỗ Minh Cường, ngoài công việc kinh doanh truyền thống của gia đình thì ông ta còn có một công ty thương mại hợp pháp, có khách sạn ở Chiêng Ray, có hai công xưởng, phía nam có một rừng cao su chiếm diện tích rất lớn.
Suchat còn kinh doanh nhiều hơn, ngoài buôn lậu, thì một phố đèn đỏ ở Chiêng May cũng là của ông ta, thậm chí còn có một công ty vận tải hàng hải với quy mô không hề nhỏ.
Đồng An Chi cũng đầu tư không ít ở Xiêng La. Nghe ông ấy nói trước đây có đầu tư vào một công ty về Internet, hai năm trước lại hợp tác về mảng xe hơi năng lượng mới, nhưng chỉ đầu tư chứ không tham gia quản lý kinh doanh, giống việc đầu tư mạo hiểm mà Ôn Hân làm ở tổ chức tài chính.
Vốn liếng hơn bốn triệu của tôi đương nhiên không thể kinh doanh lớn được nhưng cũng có thể coi là một khoản vốn khởi đầu, sau này nếu có tiền sẽ đầu tư mở rộng hoặc là tìm người khác đầu tư vào, giống như mấy người cùng hợp tác hiện tại.
Chỉ là… Tôi nên làm gì đây?
Hoặc là nói, tôi có thể làm gì đây?
Trước đây tôi chưa từng nghĩ tới việc tự khởi nghiệp, nhất là sau khi ngồi tù thì càng không có suy nghĩ về nó.
Nên giờ khi nghĩ tới vấn đề này, tôi cảm thấy không có chút manh mối nào.
Cũng có thể, nếu rảnh thì hỏi Đàm Hữu Ngân, tên đó đã nhiều lần phải kết thúc trong thất bại.
Nói không chừng lại ứng với câu nói thất bại là mẹ của thành công thật. Bài học của nhiều lần thất bại khiến cậu ta có nhiều kinh nghiệm hơn, và càng có tiến bộ hơn thì sao?
Sau khi về nước, phải nói chuyện với cậu ta mới được, xem cậu ta có suy nghĩ gì không.
Nghĩ tới đây, mí mắt tôi nặng trĩu, tôi nhắm mắt để bản thân thư giãn chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh lại đã là hơn mười giờ sáng. Sau khi rửa mặt xuống lầu, tôi phát hiện A Việt và anh Thái đang ăn sáng. Trên bàn ăn có mì và nước súp để riêng, bánh mỳ, trứng gà luộc lá trà và cháo trắng, còn có cả đậu nành mang đậm hương vị địa phương của Xiêng La.
Từ lần trước khi họ phát hiện ra tôi một mình ra ngoài mua đồ ăn sáng thì họ không để tôi đi như vậy nữa, mà thay phiên nhau ra ngoài mua về cho tôi.
Hơn nữa, lần nào họ cũng chuẩn bị rất thịnh soạn. Bọn họ biết tôi thích ăn mì, anh Thái thích cháo trắng và trứng gà ướp lá trà, A Việt thì thích bánh mì.
Ăn mì với thịt viên và thịt bò, tôi đột nhiên cảm thấy rất nhớ cảm giác chán chường.
Sáng nào cũng ngủ tới lúc tự tỉnh, ban ngày đi dạo khá rảnh rang, tới sân tập bắn, đi bộ ngắm cảnh, dạo phố, tìm những món vừa ngon vừa đặc sắc, buổi tối đi bar, hoặc là mua đồ nướng và đồ ăn vặt, thêm một két bia mang về nhà, vừa ăn vừa xem phim…
Nếu có thể, còn tìm thêm một cô gái mà mình yêu quý, ví dụ như Bạch Vi.
Nếu mỗi ngày đều có thể sống như vậy thì sung sướng biết bao.
Nhưng, hiện tại không được, phải kiếm tiền trước đã.
Ăn sáng xong, tôi thấy không có việc gì nên tới sân tập bắn.
Lần này tôi tự lái xe. Tôi đã lấy được bằng lái xe nước Xiêng La, cần phải thường xuyên luyện tay lái mới được.
Buổi trưa, tôi không nhận được điện thoại của Bạch Vi hay Cung Thiệu Bình nên đã ở lại sân tập.
Bây giờ, tôi đã có một chút tiền, dù tiêu hết số dư trong thẻ thì cũng có thể tự nạp.
Ba giờ chiều, cuối cùng tôi cũng nhận được cuộc điện thoại mà mình luôn đợi. Lần này là Hà Khai Thành gọi tới.
Chắc chắn Hà Khai Thành biết số điện thoại của tôi nhưng ông ta chưa bao giờ gọi. Ba lần gặp trước đây, ông ta đều nhờ Bạch Vi gọi tôi tới. Lần này lại là đích thân Hà Khai Thành, có lẽ vì công việc của Bạch Vi bận rộn, dù sao cô ấy vẫn còn phải duy trì công việc của công ty con, hiện giờ lại đang là giờ đi làm.
Hà Khai Thành nói Cung Thiệu Bình đã chuẩn bị tiền xong, 500 nghìn đô la theo yêu cầu của tôi, toàn bộ là tiền giấy mệnh giá một trăm. Nếu giờ tôi rảnh thì có thể tới lấy tiền, địa điểm chính là nhà hàng hôm qua.
Tôi nói một giờ sau gặp mặt, sau đó cúp điện thoại, gọi A Việt và anh Thái.
Do sân tập bắn ở ngoại ô, cách hơi xa nên chúng tôi mất không ít thời gian chạy xe, hơn nữa giữa chừng tôi còn đi đường vòng tới mượn một chiếc máy soi tiền từ người của Suchat. Vì vậy, tôi đến nơi trễ hơn mười phút.
Sau khi đỗ xe, A Việt và anh Thái đều lấy súng nhét dưới ghế ra, rút băng đạn một cách thuần thục, kiểm tra đạn súng.
Rồi họ lại lắp băng đạn vào, lên nòng, nhét chúng vào eo quần. Lúc này cả ba mới đẩy cửa xe bước xuống.
Cả quá trình bọn họ đều làm rất lẳng lặng, động tác thuần thục, vẻ mặt tập trung và rất thản nhiên, dùng một câu để miêu tả: bọn họ là những người chuyên nghiệp.
Khi tôi đi vào căn phòng đã hẹn trước thì phát hiện ngoài vài tên vệ sĩ ra chỉ còn có Hà Khai Thành và Cung Thiệu Bình.
Rõ ràng là Bạch Vi đang bận công việc, không rảnh tới tham dự buổi gặp mặt lần này.
Giống như ba lần trước, sau khi vào cửa, Hà Khai Thành và Cung Thiệu Bình đều không chào hỏi gì tôi, chỉ gật đầu nhẹ rồi bình tĩnh nhìn tôi ngồi xuống.
“Tiền đâu?”, tôi vào thẳng vấn đề.
Cung Thiệu Bình cũng không lảm nhảm dài dòng, ông ta nhìn về phía sau, tên vệ sĩ cầm một chiếc túi du lịch, đặt lên bàn.
Không đợi tôi hành động, A Việt bước tới, kéo khóa túi để lộ ra từng xấp tiền đô màu xanh nhạt đơn điệu mà mê người.
Anh Thái đặt máy đếm tiền lên bàn.
“Đếm một chút đi!”, tôi nói với bọn họ.
“Được!”
A Việt và anh Thái lấy từng xấp tiền trong túi ra, một người bỏ lên máy đếm, một người buộc lại từ đầu, xếp chồng lên nhau gọn gàng.
Nhìn thấy chiếc máy đếm tiền, Cung Thiệu Bình để lộ nụ cười châm biếm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT